Ánh ban mai ló dạng, bên cạnh Từ Ngộ là Trần Phóng đang nhắm mắt ngủ say. Hình như đã rất nhiều ngày rồi anh không được nghỉ ngơi tốt, (dưới mắt) lúc này hiện lên quầng thâm nhàn nhạt.
Từ Ngộ quan sát anh một lúc, sau đó cẩn thận bước xuống giường.
Giây phút chân chạm đất, cô nhận ra toàn thân mình không còn sức lực, đầu óc choáng váng, lảo đảo ngã vào giường.
Một tiếng rên khẽ vang lên, tiếng động này ngay lập tức đánh thức Trần Phóng.
Anh lập tức mở mắt ra, cơ thể còn phản ứng nhanh hơn nữa, vội vã nhảy xuống giường chạy sang phía bên kia ôm lấy cô.
“Không sao, chỉ là em bị mất sức nên đứng không vững thôi mà.”
Trần Phóng mím môi, ôm cô đến giường. Sau khi xác nhận vết thương trên tay cô thật sự không bị đè lên, đôi lông mày nhíu chặt mới từ từ giãn ra.
“Em muốn ăn gì? Anh đi mua điểm tâm sáng.”
Hai ngày này cô chỉ được truyền dịch dinh dưỡng, hoàn toàn không ăn bất cứ thứ gì, chắc chắn là không có sức lực.
“Ừm.” Từ Ngộ nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút. “Sủi cảo hấp đi.”
Trần Phóng gật đầu, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em đợi anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Từ Ngộ mỉm cười với anh. Trần Phóng chỉ cảm thấy tim mình run lên, bước chân càng lúc càng nhanh.
Trong lúc đợi đồ ăn sáng có y tá đến xem xét tình hình. Thấy Từ Ngộ đã tỉnh, cô ấy hiếm khi dừng lại hỏi vài câu.
“Cô bạn nhỏ, người yêu của em à?”
Từ Ngộ nghĩ đến chàng trai im lặng như đêm đông kia, nhẹ nhàng đáp “Ừ” một tiếng.
“Có phải bố mẹ không cho phép các em yêu đương không? Vậy thì cũng không nên lấy tính mạng của mình ra đánh cược chứ.”
Từ Ngộ im lặng nhìn cô ấy, thế nhưng trong lòng lại có chút ý nghĩ xấu xa: Chắc hẳn chị sống trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, thế nên mới nhìn mọi việc một cách nhẹ nhàng như vậy. Đối với những đứa trẻ chỉ có một cái mạng để sống như bọn họ đây, ngoại trừ việc trả mạng lại cho bố mẹ ra thì còn cách nào để khiến những người lớn kia nghe thấy tiếng nói của bọn họ nữa cơ chứ.
“Xem ra mẹ của em thật sự không thích bạn trai em nhỉ.” Cô y tá nói thêm. “Hôm đó khi cậu ấy đến, mẹ em còn đánh cậu ấy một bạt tai cơ.”
“Tuy vậy bạn trai em đối xử rất tốt với em. Chị thấy mấy ngày này cậu ấy đều trông giữ ở đây, khi bố mẹ em đến thì cậu ấy tránh bên ngoài phòng bệnh, ban đêm lại ở cùng với em.”
….
Nghe Trần Phóng bị đánh, mặt Từ Ngộ ngẩn ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!