TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nhưng mà, làm sao Diệp Thu lại để anh ta đi dễ dàng như vậy, anh bước nhanh về phía trước, trực tiếp chặn đường đi của Lưu Ngôn.
Lưu Ngôn hung hăng trợn mắt trừng Diệp Thu một cái, anh ta tức giận nói: "Diệp Thu, anh còn muốn thế nào?"
Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, Lưu Ngôn không có phản ứng, mà là trực tiếp nhìn sang Giám đốc Ngô nói: "Giám đốc Ngô, anh ở bên cạnh nghe nửa ngày, chắc hẳn là cũng nghe được đại khái rồi chứ? Trưởng phòng bộ phận tiêu thụ nói chuyện không biết cân nhắc gì hết, thế mà anh ta lại dám lật lọng ở trước mặt nhiều người như vậy, không biết có phải anh nên cho tôi một câu nói không?"
Nghe xong câu nói đó, cơ thể của Giám đốc Ngô cũng không tự chủ được run lên.
Đối với Diệp Thu, anh ta và Lý Soái hận không thể cung phụng như tổ tiên.
Bởi vì chỉ cần một câu của Diệp Thu là bọn họ có thể mất hết danh tiếng, đồng thời cuốn gói rời đi.
Cho nên đừng nói chuyện này Diệp Thu có để ý.
Dù coi như Diệp Thu không để ý tới.
Anh ta cũng nhất định sẽ đứng ở bên phía Diệp Thu.
Thế là sắc mặt của Giám đốc Ngô trầm xuống tại chỗ, anh ta trừng mắt nhìn Lưu Ngôn lạnh lùng nói: "Lưu Ngôn, cậu thật đúng là làm bộ phận tiêu thụ của chúng ta mất sạch hết mặt mũi!"
"Giám đốc Ngô, tôi bị oan mà!" Lưu Ngôn biến sắc, vẻ mặt đau khổ nói.
"Oan cái gì mà oan chứ? Lời nói kia có phải chính miệng cậu nói ra hay không? Không có ai ép buộc cậu cả. Một người đàn ông đã dám nói ra, vậy thì phải dám chịu trách nhiệm. Hiện tại ngay cả một một chút xíu tinh thần trách nhiệm mà cậu cũng không có, xem ra tôi nên suy tính xem có nên đổi một trưởng phòng tiêu thụ khác hay không?" Giám đốc Ngô trợn nhìn Lưu Ngôn một cái, tức giận nói.
Nghe thấy lời nói ấy, sắc mặt Lưu Ngôn lập tức hoàn toàn trắng bệch, anh ta tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ: "Đừng mà Giám đốc Ngô, cầu xin anh đừng giáng chức tôi, tôi vừa mới nhậm chức không được bao lâu!"
"Không sao, bộ phận tiêu thụ không cần một người chuyên lật lọng làm trưởng phòng tiêu thụ, nếu không sau này cậu đổ hết mọi tổn thất lên người tôi thì tôi biết đi tìm ai đây?" Giám đốc Ngô lạnh lùng nói.
"Không không không, tôi nói lời giữ lời, tôi là người biết giữ lời hứa!"
Sắc mặt Lưu Ngôn khó coi lắc đầu, anh ta vội vàng nhìn sang Diệp Thu với vẻ mặt đau khổ kêu lên: "Ba ơi! Tôi sai rồi ba! Tôi thực hiện lời hứa của tôi rồi. Ba à, ba mau giúp tôi nói vài lời hữu ích với Giám đốc Ngô đi, đừng để anh ấy giáng chức tôi, tôi không muốn quay về vị trí cũ đâu!"
"Ôi, con ngoan!"
Diệp Thu mỉm cười gật đầu, anh lập tức nhếch miệng lên một nụ cười thích chí nói: "Nhưng chuyện này ba cũng không giúp được con. Đó là chuyện của bộ phận tiêu thụ các người, hiện tại ba chỉ là một trưởng phòng của bộ phận kinh doanh, ba không có quyền lợi lớn như vậy, cho nên dù cho ba muốn giúp con cũng là có lòng mà không có sức!"
"Chuyện này…" Sắc mặt Lưu Ngôn lập tức càng thêm khó coi, chỉ có thể nhìn sang Giám đốc Ngô tiếp tục cầu xin tha thứ: "Giám đốc, tôi đã làm theo, kính xin anh tạm thời bỏ qua cho tôi lần này đi!"
"Không được!"
Giám đốc Ngô rất kiên quyết lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: "Có lần thứ nhất là sẽ có lần thứ hai. Trước khi xác định nhân phẩm của cậu không có vấn đề gì, trong khoảng thời gian này, cậu hãy làm một nhân viên bình thường đi. Về phần phúc lợi và đãi ngộ thì cứ lấy theo tiêu chuẩn thấp nhất của nhân viên thực tập, một tháng ba ngàn, lúc nào xác định cậu không có vấn đề thì mới cho cậu lên thành chính thức!"
"Hả?" Sắc mặt Lưu Ngôn trắng nhợt, cả người trực tiếp co quắp ngồi trên mặt đất, anh ta muốn khóc chết mất.
Lần này anh ta thật là bị giáng xuống chức thấp nhất.
Trực tiếp từ trưởng phòng tiêu thụ bị giáng chức xuống thành nhân viên thực tập, ngay cả nhân viên chính thức cũng không bằng.
Tiền lương từ một vạn hạ xuống ba ngàn! Đây quả thực là rớt xuống ngàn trượng.
Đột nhiên bị ngã từ giữa sườn núi xuống đáy cốc.
Chuyện này khiến trong lòng Lưu Ngôn tuyệt vọng cỡ nào không cần nói cũng biết.
Bây giờ Giám đốc Ngô cũng lười để ý đến anh ta, Giám đốc Ngô trực tiếp quay đầu nhìn sang Diệp Thu hỏi: "Diệp Thu, tôi xử lý như vậy, cậu có hài lòng không?"
"Ừm!" Diệp Thu nhẹ gật đầu, anh quay đầu nhìn sang Lý Soái thản nhiên nói: "Giám đốc Lý, chúng ta đi gặp Tổng giám đốc Lâm đi!"
"Được, chúng ta đi!" Lý Soái khẽ cười nói.
Hai người lập tức đi khỏi bộ phận kinh doanh.
Giám đốc Ngô theo sát phía sau.
Nhìn qua bóng lưng ba người rời đi.
Mặt mũi Lưu Ngôn đầy tuyệt vọng, trong lòng hối hận đến xanh ruột.
Biết sớm như vậy, dù cho hôm nay có nói gì thì anh ta cũng sẽ không đến bộ phận kinh doanh, anh ta cũng sẽ không giả vờ ra vẻ trước mặt Diệp Thu.
Bạn đang đọc bộ truyện Long Thần Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Long Thần Ở Rể, truyện Long Thần Ở Rể , đọc truyện Long Thần Ở Rể full , Long Thần Ở Rể full , Long Thần Ở Rể chương mới