TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Dì Diêu, xin dì chờ một chút!" Nhưng mà đúng lúc này, Diệp Thu vẫn luôn không lên tiếng, bỗng nhiên anh lại mở miệng ngăn cản.
Nghe vậy, Diêu Tĩnh cũng sững sờ, bà ta lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Thu cười khổ nói: "Cậu Diệp, chuyện này đã mang đến phiền toái rất lớn cho cậu, kính xin cậu đừng quản nữa. Tôi không muốn cậu bị dính vào! Cậu từng cứu mạng tôi, nếu cậu lại bị thương vì gia đình chúng tôi thì lương tâm của sẽ ray rứt không dứt đó!"
Nói xong, Diêu Tĩnh không để ý đến Diệp Thu khuyên can, bà ta nhanh chóng ký tên của mình xuống thư tuyên bố từ bỏ tất cả bồi thường phá dỡ, sau đó trực tiếp đưa cho Trần Đông Khôn nói: "Ông chủ Trần, tôi đã ký xong!"
Nhìn thấy Diêu Tĩnh đưa thư tuyên bố tới.
Trần Đông Khôn nhếch miệng lên một nụ cười lạnh đầy đắc ý, ông ta muốn nhanh chóng đưa tay ra cầm lấy thư tuyên bố.
Nhưng mà đúng lúc này, chỉ thấy một bóng đen lóe lên.
Sau một phút, thư tuyên bố đã rơi vào trong tay Diệp Thu.
Trần Đông Khôn sửng sốt một chút, sắc mặt của ông ta lập tức trầm xuống, hai mắt mở to trừng lớn nhìn Diệp Thu lạnh lùng nói: "Thằng ranh con, cậu nhanh đưa thư tuyên bố cho tôi, đừng con mẹ nó cho thể diện mà không cần. Cậu phải biết, vốn dĩ bây giờ cậu có thể còn sống đứng ở đây, tất cả đều là do người phụ nữ này đang cầu xin giúp cậu. Bằng không mà nói, cậu đã nằm trên mặt đất từ lâu rồi, có biết không?"
"Thật sao?" Khóe miệng Diệp Thu có chút cong lên, anh trực tiếp xé thư tuyên bố thành mảnh nhỏ.
Tình cảnh này khiến cho sắc mặt Diêu Tĩnh và cả Hà Tình Tình lập tức biến đổi.
Cả khuôn mặt của Trần Đông Khôn lập tức âm trầm xuống, hai mắt lóe ra ánh sáng lạnh, ông ta lạnh giọng quát lớn: "Thằng ranh con, cậu đang khiêu chiến giới hạn sự nhẫn nại của tôi sao?"
"Phải thì thế nào?"
Diệp Thu cười nghiền ngẫm một tiếng: "Không phải ông muốn thư tuyên bố sao? Tôi trả lại cho ông này!"
Nói xong, Diệp Thu trực tiếp rải một nhúm mẩu giấy vụng ngay trước mặt Trần Đông Khôn, nhất thời mảnh giấy vụn bay loạn đầy trời như tuyết rơi.
Mà ánh mắt của Trần Đông Khôn cũng như muốn giết người: "Á, muốn chết, cậu đang muốn tìm đường chết đó, tôi muốn giết cậu!"
Chỉ nghe Trần Đông Khôn gào thét một tiếng vô cùng phẫn nộ, ông ta lập tức vung tay lên.
Bấy giờ có hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen trực tiếp vọt tới chỗ của Diệp Thu, bao vây xung quanh Diệp Thu.
Tình cảnh này khiến cho sắc mặt hai mẹ con nhà họ Hà lập tức mắt hoàn toàn trắng bệch.
"Xin ông chủ Trần bớt giận, tôi ký lại một bản thư tuyên bố nữa cho ông là được. Tôi đồng ý từ bỏ tất cả khoản bồi thường phá dỡ, kinh mong ông nể tình tôi, cho cậu Diệp một con đường sống đi!" Diêu Tĩnh vội vàng xông lên trước để nắm lấy cánh tay Trần Đông Khôn, bà ta muốn cầu xin tha thứ giúp Diệp Thu.
"Con mẹ nó!"
Trần Đông Khôn trực tiếp phun một ngụm nước miếng lên mặt Diêu Tĩnh, mặt mũi đầy khinh thường nói: "Nể mặt của bà à? Con mẹ nó, bà xứng sao? Bà nghĩ mình là ai?”
Nói xong, Trần Đông Khôn trực tiếp đạp Diêu Tĩnh một cước té xuống đất.
"Mẹ!"
Hà Tình Tình vội vàng chạy lên đỡ Diêu Tĩnh từ dưới đất dậy, cô ta trừng to đôi mắt đẹp nhìn Trần Đông Khôn, sau đó cô ta lạnh lùng nói: "Ông nhất định sẽ gặp quả báo!"
"Ha ha, thật sao? Ông đây lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn không biết quả báo là gì đấy!"
Trần Đông Khôn cười khinh thường một tiếng, hai mắt của ông ta nhìn chằm chằm cơ thể mềm mại tràn ngập hơi thở thanh xuân của Hà Tình Tình, trong mắt lóe lên một chút đê tiện.
Ông ta trực tiếp nói lời căn dặn với những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen còn lại: "Tôi xem trọng hai mẹ con nhà này, đừng để hai người bọn họ chạy. Chờ sau khi tôi trừ khử thằng ranh con kia thì hãy đưa hai người bọn họ đi!"
"Vâng!" Những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen còn lại đều nhẹ gật đầu.
Ngay sau đó Trần Đông Khôn trực tiếp nhìn sang Diệp Thu bị hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen vây quanh, vẻ mặt phách lối nói: "Thằng ranh con, nói đi, cậu còn lời trăn trối gì muốn nói ra hay không? Có thì nói nhanh lên, bằng không là sẽ không còn cơ hội đâu!"
"Nếu hiện tại ông quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, hẳn là còn kịp!" Diệp Thu thản nhiên nói.
"Ái chà, miệng lưỡi còn cứng rắn quá nhỉ? Lên, ông đây thích kẻ mạnh miệng lắm!"
Trần Đông Khôn cười xem thường một tiếng, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng lạnh, ông ta lập tức trực tiếp ra lệnh cho hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen: "Đánh cho tôi, đánh cho đến chết!"
Bạn đang đọc bộ truyện Long Thần Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Long Thần Ở Rể, truyện Long Thần Ở Rể , đọc truyện Long Thần Ở Rể full , Long Thần Ở Rể full , Long Thần Ở Rể chương mới