TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vào giờ phút này, cả người Hồ Nhất Thống đều ngây ngẩn! Bởi vì chuyện cưỡng chế phá dỡ, đích thật là chú ta giấu Lưu Viễn Chí để lén ủng hộ Trần Đông Khôn đi làm.
Nếu như vậy, Tập đoàn Viễn Chí đỡ mất đi một khoản bồi thường phá dỡ, chỉ cần lấy ra hai phần để đi đuổi những người dân kia là được rồi.
Còn dư lại gần như tám phần đều sẽ rơi vào trong tay của chú ta.
Ví dụ như lấy nhà Diêu Tĩnh ra mà nói.
Tập đoàn Viễn Chí định dựa theo giá cả trên thị trường phải bồi thường hơn một trăm vạn.
Nhưng Hồ Nhất Thống lại lén để Trần Đông Khôn đi đe dọa nhà Diêu Tĩnh, khiến cho bọn họ không thể không chấp nhận giá phá dỡ thấp nhất.
Cuối cùng lại chỉ cần bồi thường hai mươi vạn cho nhà Diêu Tĩnh là được.
Mà còn dư lại hơn tám mươi vạn, tất nhiên cũng rơi vào túi riêng của chú ta và Trần Đông Khôn.
Nhưng mà đây chỉ là một nhà trong số đó.
Cả một tiểu khu có nhiều hộ gia đình như vậy.
Nếu tất cả đều như vậy là sẽ có rất nhiều tiền.
Đó cũng không phải là số lượng nhỏ! Tuyệt đối còn nhiều hơn cả số tiền mà nửa đời người chú ta đã kiếm được! Cũng chính vì lợi ích kếch xù mới khiến cho chú ta đỏ mắt, cho nên đã làm ra chuyện mất hết lương tâm như thế.
Ngay từ đầu cũng coi như thuận lợi, đa số các hộ gia đình bị Trần Đông Khôn uy hiếp gõ đều bị ép đồng ý với giá phá dỡ thấp thất.
Điều này cũng khiến cho lá gan của Hồ Nhất Thống và Trần Đông Khôn càng lúc càng lớn, càng ngày càng tùy ý làm bậy.
Nhưng mà khiến Hồ Nhất Thống không nghĩ tới chính là.
Bây giờ Lưu Viễn Chí lại biết chuyện này.
Là ai nói cho ông ấy biết?
Chẳng lẽ là thằng ranh con trước mặt này sao?
Nhưng làm sao thằng ranh con này có thể có được số điện thoại cá nhân của Lưu Viễn Chí được?
Nghĩ tới đây, Hồ Nhất Thống nhìn thoáng qua Diệp Thu. Chú ta híp hai mắt, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng.
Chú ta dự định thề chết không nhận! Bởi vì chú ta thấy, so với một người ngoài như Diệp Thu thì nhất định Lưu Viễn Chí sẽ tương đối tin tưởng mình hơn! Thế là Hồ Nhất Thống hít sâu một hơi, vội vàng nói lời ngụy biện với Lưu Viễn Chí ở đầu bên kia điện thoại: "Xin chủ tịch hãy bớt giận trước, anh nghe tôi giải thích đã. Nhất định là chuyện này có hiểu lầm, có kẻ nào đó đã nói xấu tôi với anh phải không? Kính xin anh nhất định đừng tin lời người nọ, tôi theo anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi là hạng người gì anh còn không biết sao? Làm sao tôi có thể làm ra chuyện không bằng heo chó như vậy được? Anh nói có đúng không?"
Nói xong, Hồ Nhất Thống còn cố ý lườm Diệp Thu một cái, bên trong ánh mắt hiện ra vẻ đắc ý, chú ta thầm nghĩ: “Thằng ranh con, dám tố cáo tôi à, cậu cũng không nhìn xem tôi là ai? Tôi là một trong những cấp dưới mà Lưu Viễn Chí tín nhiệm nhất, cậu chỉ là một người ngoài lại muốn dựa vào một chiếc điện thoại để tố cáo tôi, cậu có năng lực đó không?”
Nhưng mà Hồ Nhất Thống vừa đắc ý không đến hai giây.
Chỉ nghe trong điện thoại di động lại truyền đến giọng nói tức giận của Lưu Viễn Chí lần nữa: "Hiểu lầm ư? Hiểu lầm mẹ nó đấy! Cậu coi tôi đây là kẻ ngu à? Cậu Diệp là người có ơn với tôi, cậu ấy đã gọi điện thoại tới cho tôi rồi, còn có thể là giả hay sao? Cái đồ chết bầm nhà cậu, chờ tôi đến xem tôi sẽ xử lý cậu thế nào!"
"Người... Người có ơn ư? Cậu Diệp à." Cả người Hồ Nhất Thống sững sờ tại chỗ.
"Chính là tôi!" Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, vẻ mặt thích chí nói ra.
"Gì chứ?” Hồ Nhất Thống nghe vậy, toàn thân đều không tự chủ được run lên, đột nhiên trong lòng của chú ta dâng lên một dự cảm cực kỳ không tốt.
Mà đúng lúc này, chỉ nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Lưu Viễn Chí nói: "Đưa điện thoại cho cậu Diệp ở trước mặt cậu đi, tôi đã không còn gì để nói với cậu nữa rồi!"
"À à...được!" Sắc mặt Hồ Nhất Thống biến đổi, chú ta không kịp nghĩ quá nhiều mà chỉ có thể nhanh chóng giao điện thoại giao cho Diệp Thu.
"Alo, Tổng giám đốc Lưu!" Diệp Thu nhận lấy điện thoại mỉm cười nói.
"Cậu Diệp, thực sự thật xin lỗi, việc này là do tôi sơ sẩy, tôi không quản lý tốt cấp dưới của mình. Sau khi tôi nhận được điện thoại của cậu là tôi cũng đã bắt đầu đuổi đến tiểu khu Hạnh Phúc, chừng năm phút là tôi có thể đến ngay. Cậu cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời chắc chắn khiến cậu hài lòng!" Lưu Viễn Chí vô cùng kính cẩn nói.
"Vậy phải làm phiền ông rồi!" Diệp Thu thản nhiên nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Long Thần Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Long Thần Ở Rể, truyện Long Thần Ở Rể , đọc truyện Long Thần Ở Rể full , Long Thần Ở Rể full , Long Thần Ở Rể chương mới