“Mười ngàn tệ đã là rất công bằng rồi, sao lại có thể gọi là lừa đảo cơ chứ? Nếu thật sự muốn lừa đảo anh, chỉ sợ rằng anh bán nhà cũng không đủ đâu đấy. Chuyện này chẳng lẽ anh còn chưa nghe nói qua sao?"
Diệp Thu vẻ mặt bông đùa nói.
"Chúng ta có thể thương lượng bớt một chút không?"
Lý Siêu nhìn về phía ông cụ, dự định thương lượng.
Ông cụ vừa chuẩn bị khoát tay nói không cần.
Diệp Thu vội vàng đưa tay ngăn ông cụ lại, sau đó nhìn Lý Siêu nói: “Anh cho rằng nơi này là cái chợ bán đồ ăn đấy à? Còn có thể mặc cả sao?"
"Nhưng 10.000 tệ không phải là một số tiền nhỏ, tôi không có ngay ở đây!"
Lý Siêu cười khổ, vẻ mặt khó coi nói.
"Vậy thì 15.000 tệ!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
"Bao nhiêu cơ? Sao lại đổi thành 15.000 tệ rồi? Mày cũng đừng bức ép tao như vậy, Lý Siêu tao bản lĩnh khác không có, nhưng cốt khí vẫn phải có. Nếu mày ép buộc tao thì một xu tao cũng không đưa!"
Lần này, có thể nói anh ta đã bị tổn thất lớn trong tay Diệp Thu.
Đầu tiên, anh ta bị đánh không nói.
Mà ngay cả xe cũng bị đập.
Còn có toàn bộ tiền tiết kiệm, 30.000 tệ cũng bị mất.
Có thể nói là tiền mất tật mang mà.
Khẩu khí này, anh ta đương nhiên không thể cứ nuốt xuống như vậy được.
Trong lòng anh ta đã thề.
Bất kể như thế nào, cũng phải báo cái thù này! Nghĩ tới đây.
Lý Siêu vội vàng nhìn chằm chằm biển số xe của Diệp Thu, sau đó âm thầm ghi tạc trong lòng... Có Dương Hạo hỗ trợ giúp đỡ.
Dĩ nhiên Diệp Thu có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, trở về nhà trước một bước.
Ngay sau khi đậu xe xong.
Diệp Thu vội vàng chạy vào nhà thay quần áo khác, đeo tạp dề, cầm cây lau nhà bắt đầu lau sàn.
Cứ như vậy khoảng chừng 10 phút đồng hồ.
Tiếng gầm rú của chiếc Ferrari từ ngoài sân truyền đến.
Diệp Thu biết.
Lâm Thanh Nhã đã trở lại.
Anh vội vàng cầm cây lau nhà ra cửa chào đón.
Khi Lâm Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Thu ở nhàm hơn nữa vẫn còn đang làm việc nhà, sắc mặt lúc này mới xem như tốt hơn, lạnh lùng hỏi: "Hôm nay anh ở nhà cả ngày sao?"
"Đúng vậy, anh rất nghe lời đấy, vợ không muốn anh ra ngoài, anh tuyệt đối sẽ không đi đâu cả!"
Diệp Thu cười nói.
"Được rồi!"
Lâm Thanh Nhã chỉ có thể gật đầu.
"Mà vợ à, em còn chưa nói với anh, sao hôm nay em về sớm quá vậy?"
Diệp Thu cười hỏi.
Nghe thấy những lời này.
Khóe miệng Lâm Thanh Nhã hơi cong lên, nhếch mép nói: "Không phải chúng ta đã bàn bạc rồi sao, tối nay phải ở nhà tổ chức tiệc cho hai người bạn ở dưới quê anh mời tới chơi ấy. Tôi thấy công ty cũng có việc gì gấp cho nên trở về nhà sớm!"
"Bạn ở dưới quê của anh sao?"
Diệp Thu hơi sửng sốt.
“Đúng vậy, chẳng lẽ anh quên rồi à? Tối hôm qua chúng ta đã bàn bạc rồi, anh gọi hai người bọn họ đến nhà ăn cơm, chẳng lẽ có vấn đề gì hửm?”
Lâm Thanh Nhược mặt đầy giảo hoạt nói.
Nghe thấy những lời này.
Trong lòng Diệp Thu cũng hơi lộp bộp.
Nguy rồi. . truyện kiếm hiệp hay
Anh đã quên mất chuyện này.
Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá.
Cho nên đối với chuyện này anh còn chưa chuẩn bị gì cả.
Mắt thấy sắp đến buổi tối rồi.
Bây giờ anh đi đâu để tìm ra hai người đồng hương bây giờ! Nghĩ đến đây.
Diệp Thu bèn cảm thấy đau cả đầu.
Cũng may anh có tư chất vững vàng, ngoài mặt vẫn mỉm cười, không lộ ra sơ hở.
"Không... không quên!"
Diệp Thu vội vàng lắc đầu.
"Đã như vậy, bây giờ anh gọi bọn họ qua đi, đến sớm một chút, ở nhà uống trà cũng không có vấn đề gì, đúng chứ?"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Mà từ đầu đến cuối, cô đều nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thu, cố gắng nhìn ra sơ hở gì đó trong mắt của anh.
"Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề, để bây giờ anh gọi cho bọn họ ngay!"
Diệp Thu ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó xoay người đi về phía phòng mình.
Nhìn bóng lưng Diệp Thu rời đi.
Đôi con ngươi xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trong lòng lạnh lùng nói: Hừ, Diệp Thu, để tôi xem anh có thể diễn đến khi nào. Tới lúc đó mà anh không gọi được người, vậy thì anh xong đời rồi nhé!...
Trở về phòng mình.
Diệp Thu ngồi trên giường, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
Vào thời điểm như thế này, xem ra chỉ có thể tìm người giả mạo.
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu trực tiếp gọi điện thoại cho Âu Dương Hạo.
“Alo, lão đại, có phải chuẩn bị khen ngợi em không đấy? Em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ anh phân phó, hơn nữa chị dâu cũng không hề phát hiện hay hoài nghi gì cả!"
Giọng nói vênh váo đắc ý của Âu Dương Hạo từ trong điện thoại truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!