Mọi người trong bộ phận kinh doanh đang chuẩn bị ra về đều sững sờ.
Bao gồm cả Diệp Thu, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Hà Tình Tình.
Còn Hà Tình Tình lúc này mặt mày càng thêm tái mét, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Như thể cô ta vừa nghe thấy một âm thanh gì đó rất đáng sợ.
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng cau mày.
Đúng lúc này.
Ở cửa phòng của bộ phận kinh doanh.
Một người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp, vai hùm lưng gấu từ ngoài xông vào.
Tuy nhiên.
Dù bà ta trông khá là hung hãn, vóc người cũng đầy đặn lạ thường.
Nhưng trang phục bà ta mặc lại không hề rẻ chút nào.
Chiếc sườn xám chất liệu lụa tơ tằm màu đỏ đặt làm riêng của Gucci mà bà ta mặc.
Một chiếc cũng có giá ít nhất là hàng chục nghìn tệ.
Còn chuỗi vòng ngọc trai bà ta đeo trên cổ cũng có giá ít nhất là trên sáu đơn vị.
Phối với mái tóc xoăn dài ngang vai sặc mùi nhà giàu mới nổi.
Hiển nhiên.
Đây không phải là một người dễ chọc.
Từ ánh mắt hung hãn của bà ta cũng đủ để nhìn ra điều này.
“Hà Tình Tình đâu?”
“Con điếm lẳng lơ nhà mày, nhanh chân cút ra đây cho bà!”
Người phụ nữ trung niên vừa bước vào đã quát thẳng vào mặt tất cả mọi người trong bộ phận kinh doanh với giọng điệu vô cùng hung ác.
Điều này khiến sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hà Tình Tình thì lại càng thêm tái nhợt.
Lúc này.
Lý Soái, giám đốc bộ phận kinh doanh hiển nhiên cũng bị giọng nói hung hãn của người phụ nữ trung niên này thu hút sự chú ý.
Nhác thấy khí thế hùng hổ của người phụ nữ trung niên.
Lý Soái vội vàng bước tới, cau mày hỏi: "Cho hỏi, bà tìm Hà Tình Tình có chuyện gì à?”
“Anh là ai?”
“Cấp trên của Hà Tình Tình sao?"
Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn Lý Soái và hỏi với vẻ khinh bỉ.
"Đúng vậy, tôi là giám đốc bộ phận kinh doanh, bà có vấn đề gì thì có thể nói chuyện với tôi, mong bà đừng to tiếng gây ầm ĩ trong công ty của chúng tôi!”
Lý Soái gật đầu, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Nói chuyện với anh?”
“Anh có thể quản lý được chuyện này sao?”
“Lại còn không được to tiếng gây ồn ào trong công ty của các người nữa chứ, há! Hôm nay bà đây cứ to tiếng ồn ào đấy, anh có thể làm gì được tôi nào!”
Người phụ nữ trung niên ngạo mạn nói.
Mà giọng bà ta thì còn càng lúc càng oang oang hơn.
Nét mặt Lý Soái lập tức sa sầm, anh ta lạnh lùng nói: “Vị phu nhân này, mong bà đừng tiếp tục gây sự một cách vô lý như thế nữa!”
“Nếu bà còn tiếp tục làm vậy, tôi chỉ có thể gọi nhân viên bảo vệ đưa bà ra ngoài thôi!”
"Chộ ôi, sợ quá cơ, có giỏi thì anh gọi bảo vệ thử xem, hôm nay bà đây cứ đứng ở đây đấy, để tôi xem ai dám động vào tôi!”
Người phụ nữ trung niên lườm Lý Soái và nói với vẻ khinh thường.
“Đúng là ngang ngạnh!"
Lý Soái lắc đầu, sau đó anh ta lập tức gọi điện cho bộ phận an ninh nói: "Alo, có người đang gây sự ở ở bộ phận kinh doanh, lập tức cử vài bảo vệ tới đây đi!”
Khoảng tầm một phút sau.
Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Ngay sau đó.
Bốn nhân viên bảo vệ mặc đồng phục xông vào bộ phận kinh doanh.
Lý Soái thấy thế bèn chỉ vào người phụ nữ trung niên, lạnh lùng nói: “Đưa bà ta ra khỏi đây đi!”
“Vâng!”
Bốn nhân viên bảo vệ gật đầu rồi bước lên phía trước.
“Ai dám động vào tôi!"
Người phụ nữ trung niên lập tức hét váng lên, sau đó bà ta dùng ánh mắt hung dữ trừng Lý Soái và mọi người có mặt ở đây, huênh hoang nói: “Các người có biết chồng tôi là ai không?”
“Chồng tôi là Vương Đặc Nam, Phó tổng giám đốc Công ty TNHH Thương mại Long Phương, một khách hàng lớn của công ty các người đấy! Nếu các người dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ khiến tất cả các người phải mất việc!”
Khi người phụ nữ trung niên vừa dứt lời.
Vẻ mặt của Lý Soái và mọi người trong bộ phận kinh doanh thay đổi ngay lập tức.