Chuyện này khiến Vương Đặc Nam phải thầm mắng thứ lẳng lơ như cô ta trong lòng hàng trăm lần.
Anh ta thật sự không biết Triệu Thiết có gì tốt.
Vừa mập, vừa hói, lại còn bụng bia.
Cùng lắm chỉ hơn anh ta một cấp bậc chức danh thôi, còn bất kỳ phương diện nào khác cũng không sánh bằng anh cả.
Vương Đặc Nam lại thầm mắng thêm một câu, gái điếm không biết chọn hàng. Sau đó trên mặt lại nở một nụ cười giả tạo, đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Mà bên trong phòng làm việc.
Triệu Thiết đã ăn mặc chỉnh tề, đang ra vẻ ngồi trước bàn trà thưởng thức.
Nếu không phải Vương Đặc Nam đột ngột xông tới phát hiện ra một màn kia.
Nghĩ thế nào anh cũng không thể liên tưởng đến việc vừa rồi Triệu Thiết cùng nữ thư ký ở trên ghế sô pha làm chuyện đó đâu.
"Tổng giám đốc Triệu, thật sự có lỗi quá!"
Vương Đặc Nam mặt đầu nịnh hót tiến đến, vội vàng nhận sai với Triệu Thiết.
"Không sao, ngồi đi!"
Triệu Thiết tỏ ý không sao cả, chỉ vào ghế sô pha bên cạnh, mỉm cười nói.
"Được rồi!"
Vương Đặc Nam vội vàng ngồi xuống ghế sô pha, sau đó giơ ngón tay cái về phía Triệu Thiết, nịnh nọt nói: "Triệu tổng đúng thật là không giảm oai phong năm đó mà!"
"Ha ha ha!"
Triệu Thiết hài lòng cười to, sau đó pha trà ngon đưa cho Vương Đặc Nam một tách, mỉm cười hỏi: "Lão Vương à, gấp như vậy tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn cùng anh thương lượng rồi!"
Vương Đặc Nam cười thần bí nói.
"Ồ? Chuyện gì vậy?"
Triệu Thiết híp mắt.
"Anh đợi một lát!"
Vương Đặc Nam khoát tay, sau đó lấy một chiếc máy tính xách tay bên cạnh tới, cắm USB của mình vào, mở phương án trả thù vừa rồi tự mình mới viết ra. Sau đó đưa máy vi tính cho Triệu Thiết.
Triệu Thiết nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình máy tính một lúc, sau đó khóe miệng cũng cong lên một nụ cười lạnh lùng, nói: "Sao cậu biết gần đây tôi chuẩn bị ra tay với tập đoàn Lâm Thị vậy?"
"Hắc hắc, hai chúng ta hiểu rõ nhau mà. Tôi biết anh đã sớm không vừa mắt tập đoàn Lâm Thị, vừa vặn tôi cũng như thế, không bằng... Cứ theo kế hoạch này của tôi mà thực hiện đi!"
Vương Đặc Nam xấu xa cười một tiếng, đề nghị.
"Chuyện này không thành vấn đề, quan trọng là... Tỷ lệ thành công khoảng bao nhiêu?"
Triệu Thiết suy nghĩ một thoáng, nghi ngờ hỏi.
"Để tôi tự mình thực hiện kế hoạch này thì 100%, chỉ cần công ty chịu ủng hộ tôi. Tôi tuyệt đối có lòng tin sẽ đưa được tập đoàn Lâm Thị xuống địa ngục. Hơn nữa sẽ để cho bọn họ vĩnh viễn không có cách nào xoay mặt được!"
Vương Đặc Nam cười lạnh nói.
"Trông dáng dấp của cậu có vẻ như rất hận tập đoàn Lâm Thị?"
Triệu Thiết híp mắt lại, mặt đầy nghiền ngẫm nói.
"Tôi đương nhiên là hận, bởi vì vợ chồng Lâm Thanh Nhã của tập đoàn Lâm Thị đã hại tôi quá thảm. Bọn họ cùng tôi không đội trời chung, nếu như có cơ hội, tôi muốn bọn họ phải chết!"
Vương Đặc Nam cắn răng, hung dữ nói.
"Ồ? Lợi hại, tôi thích, đã như vậy, thế thì anh cứ làm đi. Công ty bên này có tôi, tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu. Tôi không quan tâm quá trình, tôi chỉ quan tâm đến kết quả, đó là làm cho tập đoàn Lâm Thị phá sản, có thể làm được không?"
Triệu Thiết cười lạnh hỏi.
"Không thành vấn đề!"
Vương Đặc Nam vội vàng gật đầu, mặt đầy coi thường nói: "Triệu Thiết, xin anh cứ yên tâm, có tôi ra tay, chỉ cần công ty chúng ta ủng hộ mạnh mẽ, thì việc chơi chết tập đoàn Lâm Thị kia dễ như trở bàn tay thôi mà. Nói thật, ở trong mắt của tôi, bọn họ chỉ như một đống cặn bã thôi!"
"Rất tốt!"
Triệu Thiết vỗ đùi, cười lạnh nói: "Dù sao ông đây vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo kia của Lâm Thanh Nhã là đã thấy phiền rồi. Phải nhanh chóng đánh nát tập đoàn Lâm Thị cho tôi. Ông đây muốn cô ta phải quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi ngủ với cô ta!"
"Ha ha ha, ngày đó sẽ không xa đâu!"
Vương Đặc Nam toét miệng cười to nói.
"Vậy chúng ta hãy lấy trà thay rượu, chúc mừng trước một chút nhé!"
Triệu Thiết vừa nói xong, liền trực tiếp bưng ly nước trà của mình lên, cụng ly với Vương Đặc Nam.
"Ầm!"
Ngay lúc này, đột nhiên một âm thanh thật lớn vang lên.
Cửa phòng làm việc trực tiếp bị một người nào đó ở bên ngoài dùng một chân đạp ra...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!