Nhất là Dương Đại Phú, giờ phút này sắc mặt ông ta đã cực kỳ khó coi.
Phải biết rằng, mới vừa nãy thôi.
Ông ra đã cho vệ sĩ bao vây Diệp Thu, hơn nữa còn làm ầm lên muốn chơi chết Diệp Thu nữa! Nào ngờ Diệp Thu thế mà lại là chồng của Triệu Mỹ Tuyết a! Đây chẳng phải là động thủ trên đầu thái tuế sao?
Vừa nghĩ tới đây.
Dương Đại Phú liền sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì đặt mông ngồi dưới đất.
"Tôi không sao, may là Triệu nữ sĩ tới kịp!"
Diệp Thu nhếch miệng cười, vươn tay xoa đầu Tiểu Nam Nam, nhất thời làm cho Tiểu Nam Nam cười liên tùng tục.
"Vị này là?"
Triệu Mỹ Tuyết chỉ chỉ Hà Tình Tình được Diệp Thu dìu, nghi hoặc nói.
"Đồng nghiệp của tôi!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Sao cô ấy lại uống thành thế này a!"
Triệu Mỹ Tuyết nhíu mày.
Bởi vì cô có thể nhìn ra, nếu không có Diệp Thu đỡ.
Hà Tình Tình đứng còn đứng không vững.
"Ha ha!"
Diệp Thu lạnh lùng cười một tiếng, liếc mắt nhìn Dương Đại Phú một cái, lạnh lùng nói: "Cái này phải hỏi vị Dương phó tổng của công ty các cô!"
Nghe thấy lời này.
Tuy là Triệu Mỹ Tuyết không biết chuyện.
Nhưng thân là chủ tịch, có tình cảnh nào mà cô chưa từng gặp chứ?
Cho nên rất nhanh cô đã hiểu ra, đây là chuyện gì. Cô lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Dương Đại Phú một cái, lạnh giọng quát: "Dương Đại Phú, ông to gan thật đấy, vậy mà giấu tôi làm ra thủ đoạn ghê tởm như này, thể diện của Thiên Tuyết đã bị ông vứt đi hết rồi!"
Sắc mặt Dương Đại Phú lập tức đại biến, bùm một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói: "Triệu đổng, ngài nghe tôi giải thích, chuyện không như ngài tưởng tượng đâu...." "Ồ?
Thế thì còn có thể như nào nữa?
Chẳng lẽ vị đồng nghiệp này của tôi tự uống say, sau đó chuẩn bị nhảy vào ông ôm ấp yêu thương à?"
Diệp Thu lạnh lùng cười một cái, vẻ mặt trào phúng hỏi.
"Tôi...." Nhất thời, Dương Đại Phú hết đường chối cãi.
Ông ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Lý Soái và giám đốc Ngô, xin viện trợ nói: "Gíam đốc Lý, giám đốc Ngô, các anh mau nói giúp tôi mấy câu đi!"
Lý Soái và giám đốc Ngô sợ đến nỗi mặt biến sắc, vội vàng quỳ xuống trước mặt Triệu Mỹ Tuyết.
Nếu mà bởi vì hai người họ, mà Thiên Tuyết mãi mãi không hợp tác với Lâm Thị.
Vậy thì hai người họ chắc chắn mất việc, hơn nữa thậm chí còn bị Lâm Thị phong sát mọi chỗ.
Đến lúc đó, ở thành phố Giang Châu sẽ không còn nơi cho hai người họ dung thân! "Làm hay không làm, trong lòng các người tự rõ!"
Triệu Mỹ Tuyết lạnh lùng nói.
Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía Dương Đại Phú, lạnh giọng hỏi: "Ông còn gì muốn nói với tôi nữa không?
Nếu mà không còn gì để nói, ngày mai ông tự viết một lá đơn từ chức đi, trình cho hội đồng quản trị!"
Sắc mặt Dương Đại Phú lập tức tái mét, ông ta sắp khóc đến nơi rồi, vội vàng cầu xin tha thứ nói: "Đừng mà Triệu đổng, mong Triệu đổng xem xét tôi đã nhiều năm tận tâm tận tụy vì công ty, bỏ qua cho tôi lần này đi!"
"Bỏ qua cho ông lần này ư?
Dương Đại Phú, ông tưởng trước kia tôi chưa từng bỏ qua cho ông sao?
Tham ô công quỹ, nuốt riêng tiền thưởng của nhân viên, những chuyện bẩn thỉa ông làm ở công ty, ông tưởng là tôi không biết à?"
"Nếu khong phải là xét thấy những năm này ông không có công lao cũng có khổ lao, tôi đã bỏ ông vào tù từ lâu rồi. Hôm nay tôi nể mặt ông, để ông tự từ chức, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!"
Triệu Mỹ Tuyết nói giọng lạnh như băng.
Vào giờ phút này, khí phách của nữ cường nhân hoàn toàn hiện ra hết trên người cô.
Dương Đại Phú nghe xong lời của Triệu Mỹ Tuyết, lập tức mặt như màu đất, toàn thân cực kỳ tuyệt vọng.
Ông ta biết, lần này coi như mình tiêu tùng rồi.
Lý Soái và giám đốc Ngô nhìn cảnh này, bọn họ cũng thay đổi sắc mặt, vội vàng nhìn Triệu Mỹ Tuyết, cầu xin tha thứ nói: "Triệu đổng, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi, mong Triệu đổng tha cho chúng tôi một con đường!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!