"...." Trong lúc nhất thời, Diệp Thu hết nói nổi rồi, trên đầu đầy vạch đen.
Người mẹ vợ này của mình, đúng là không chịu nhàn rỗi a! Rõ ràng Lâm Thanh Nhã đã lấy mình rồi.
Thế mà còn muốn sắp xếp xem mắt cho cô ấy.
Bà ấy phải chướng mắt mình nhiều thế nào a, vội thay con rể như vậy à?
Vừa nghĩ tới đây.
Diệp Thu không khỏi nhớ lại vẻ mặt ác độc của Triệu Thư Đình ở buổi thọ yến lần trước.
Bất quá lần này, anh không có ý định chiều theo bà ta nữa.
Những việc khác anh có thể nhẫn, có thể nhường.
Nói sao thì bà ta cũng là mẹ ruột của Lâm Thanh Nhã.
Nhưng trên chuyện hôn nhân.
Diệp Thu tuyệt đối không nhường.
Không ai có thể bắt anh rời khỏi Lâm Thanh Nhã! Đây là giới hạn của anh! Hít sâu một hơi.
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, đang định nói là mình cũng muốn đi.
Nhưng Lâm Thanh Nhã lại giành nói trước: "Ngày mai anh đi cùng tôi đi!"
"Hả?"
Diệp Thu ngây ngẩn cả người, sau đó gương mặt anh đầy cảm động: "Lâm tổng, xem ra em vẫn yêu anh. em chuẩn bị đưa anh đi, sau đó nói với tên đấy rằng em đã có chồng, hơn nữa em còn rất yêu người chồng này, đúng không?"
"Anh nghĩ nhiều rồi!"
Lâm Thanh Nhã tức giận trợn mắt liếc Diệp Thu một cái, lạnh lùng nói: "Chẳng qua là tôi không muốn tốn quá nhiều thời gian vào chuyện này, dẫn anh đi cùng, nhanh gọn dứt khoát, có thể bớt được nhiều chuyện!"
"Nhưng điều này cũng cho thấy, trong lòng em, tôi còn khá quan trọng a!"
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
"Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, ngủ sớm đi, ngày mai đi cùng tôi!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
Sau đó, cô cũng chẳng nói linh tinh với Diệp Thu nữa, tắt ti vi, đi thẳng lên tầng hai.
Nhìn theo bóng lưng dời đi của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, tươi cười nói: "Ngày mai anh nhất định sẽ không làm em mất mặt, bà xã ngủ ngon!"
Lâm Thanh Nhã đang đi trên cầu thang thì run lên, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Diệp Thu một cái rồi lại bước nhanh về phòng.
Lâm Thanh Nhã lái chiếc Ferarri từ trong gara ra, sau đó đưa Diệp Thu đi tới địa điểm xem mắt.
Chắc là vì không có hứng thú thậm chí là bài xích lần xem mắt này.
Lâm Thanh Nhã trang điểm rất tùy ý, cô mặc bộ vest màu trắng, đồ công sở ngày thường.
Nhưng dù vậy.
Cô vốn có nhan sắc ở đấy rồi, cho dù không trang điểm, cũng có thể miểu sát những cái gọi là ngôi sao tuyến một trong nước.
Cho nên giờ phút này cô vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy.
Mà so sánh thì.
Rõ ràng Diệp Thu rất là tùy tiện.
Bên trên là áo ba lỗ màu trắng, thân dưới là quần cộc hoa, kết hợp với một đôi dép tông.
Trang phục này trông cứ như một nông dân đi làm thuê vậy.
Lâm Thanh Nhã lái xe, liếc nhìn Diệp Thu một cái, đôi mi thanh tú nhíu lại, giọng nói lạnh như băng hỏi: "Sao anh lại ăn mặc tùy tiện thế này?"
"Cũng đâu phải là đi dự tiệc, mặc đẹp làm gì, anh mặc thế này đã là nể mặt mẹ chúng ta lắm rồi đấy, nếu không anh đã định trần truồng mà đi rồi, để cho tên đàn ông kia tự ti xấu hổ tự sát!"
"Bởi vì, nếu anh mà mặc trần truồng, thì chắc chắn anh ta đã có thể nhìn thấy chỗ mạnh của anh rồi!"
Diệp Thu cười xấu xa, vẻ mặt hài hước nói.
"Chỗ mạnh của anh?"
Lâm Thanh Nhã ngây ngẩn cả người, sau đó cô vô thức nhìn xuống nửa người dưới của Diệp Thu, gương mặt nhỏ lập tức đỏ lên, nổi giận nói: "Phi, hạ lưu, vô sỉ!"