Mất đi niềm hy vọng sống duy nhất cô như mất đi cả thế giới.
Dịch Khải Liêm thở dài rồi ôm cô vào lòng.
Suốt bao năm hắn cố gắng vì cô nhiều như vậy để đổi lại một ngày có thể bên cạnh cô.
Nhưng cuộc đời lại trớ trêu bắt hắn nhìn thấy người con gái hắn mong chờ đầu tiên là lên xe hoa với người đàn ông khác rồi lại nhìn người đó làm cô tổn thương.
- Tiểu Y à, đừng khóc, đừng khóc.
Có tớ ở đây rồi cậu cứ xả hết đi, tớ sẽ nghe cậu nói mà. Cô im lặng nằm trong lòng hắn rồi khóc nức nở.
Nước mắt dường như không chịu nghe theo cô mà cứ mãi chạy ra ngoài.
Suốt mấy ngày nay cô không ăn không uống cũng không thể chợp mắt.
Cứ mỗi lúc nhắm mắt cô lại nhìn thấy hình ảnh Hạ Vũ đang gọi cô, lại nhìn thấy hình ảnh Hạ Vũ đang nằm trong vũng máu.
Nó oán hận cô, nhất định nó rất giận cô.
- Tiểu Y, nếu khóc xong rồi thì nghe tớ nói này.
Dịch Khải Liêm nhìn xuống rồi đưa tay lau đi nước mắt của cô.
Ngay từ khi còn nhỏ cô đã có thói quen sẽ chạy về khóc lóc với anh nếu như có chuyện gì đó xảy ra.
Mỗi lần bị bạn bè bắt nạt cô lại chạy đến cô nhi rồi lao vào lòng hắn mà oà khóc.
Những lúc như vậy hắn sẽ để cô khóc thoải mái, than thở thoải mái rồi nhẹ nhàng an ủi cô.
Suốt bao năm như vậy hắn bỏ lên thành phố lập nghiệp chỉ thèm khát một ngày cô lại chạy về với hắn để oà khóc trong lòng hắn.
- Hạ Vũ ở trên kia nếu như nhìn thấy cậu như này nó sẽ không thể rời đi được.
Cậu phải mạnh mẽ lên, cậu phải trả thù cho Hạ Vũ, trả thù cái người hôm đó đã cướp Hạ Vũ khỏi cậu, đúng không? Cô nín khóc hẳn rồi bỗng vực dậy tinh thần, đúng vậy cô cần phải trả thù cho Hạ Vũ.
Tại sao cô phải buồn bã như vậy.
Việc cô cần làm bây giờ là trả thù cho con trai cô rồi sống một cuộc sống thật ý nghĩa, sống cả phần của Hạ Vũ nữa.
- Nếu như bây giờ cậu cứ mãi như này thì người kia chẳng phải là đạt được mục đích rồi sao? Cô như nhận ra được gì đó liền đưa tay lên quệt đi hàng nước mắt đang rơi.
Đúng như Dịch Khải Liêm nói, điều cô cần làm bây giờ không phải là cứ mãi khóc lóc nhớ Hạ Vũ như vậy.
Cho dù cô có khóc hết nước mắt thì Hạ Vũ cũng không thể quay lại bên cô được nữa.
- Cảm ơn cậu, tớ biết phải làm gì rồi.
Cô đứng dậy đi tìm công tắc điện để bật lên nhưng lại bị Dịch Khải Liêm giữ lại.
- Tớ đang lẻn vào đây để thăm cậu đấy.
Giữ lại số liên lạc của tớ, khi nào cần thì gọi cho tớ.
Cô nhận lấy tờ giấy được Dịch Khải Liêm đặt vào tay.
Nhưng cô vẫn chưa biết trong suốt những năm qua hắn sống ra sao và hiện giờ như nào.
Cô cũng muốn thấy được vẻ mặt trưởng thành của hắn bây giờ xem có khác với cậu nhóc ngày trước là bao không.
Nhưng thời gian qua lâu như vậy nhất định bây giờ sẽ vô cùng điển trai và tài giỏi.
- Vậy tớ có thể tìm cậu ở đâu? Cô vô định nhìn vào trong bóng tối.
Nơi căn phòng không có lấy một chút ánh sáng cô không thể tìm thấy Dịch Khải Liêm.
- Chỉ cần cậu gọi lúc nào tớ cũng sẽ có mặt. " Cốc, cốc, cốc.
" - Phu nhân, thiếu gia về rồi.
Bất chợt tiếng gõ cửa kéo cô về với thực tại.
Giọng nói quen thuộc của quản gia Thẩm vang lên sau cánh cửa.
Cô giật mình im lặng nhìn Dịch Khải Liêm rồi ra hiệu cho hắn im lặng.
Nhưng có lẽ lần này không như những lần khác, Sở Chính Kì đứng phía sau quản gia Thẩm không thấy cô trả lời liền gằn giọng.
- Dùng chìa khoá dự phòng đi.
Quản gia Thẩm không còn cách nào khác liền dùng chìa khoá dự phòng để mở cửa.
Cánh cửa phòng một lần nữa bật mở, anh bước vào bên trong rồi đưa tay lên bật điện.
Trước mắt anh là cảnh tượng một người con trai xa lạ đang ôm lấy vợ mình đứng lùi về phía cửa sổ.
Hắn nhìn anh chằm chằm như thách thức.
- Dịch Khải Liêm?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!