"Muốn đi đâu?" Nước mắt trên mặt Hứa U còn chưa khô, tay bị giữ chặt, loạng choạng chạy theo Tạ Từ.
"Tìm bà ngoại em." Cậu cũng không quay đầu lại.
Hai người chạy như điên ở sân trường, khiến cho một đường người sôi nổi quay đầu nhìn theo.
Chạy nhanh như vậy, trái tim đập bùm bụp như muốn nhảy ra ngoài.
Vừa mới khóc thút thít một hồi thật sự rất hao thể lực, cả người Hứa U đề khó thở vô lực.
"Tạ Từ, Tạ Từ."
Cô thở hồng hộc, ngửa đầu nói: "Dừng một lát."
"Chứng minh thư của tôi còn trong phòng học."
Tạ Từ hỏi vị trí cụ thể, móc di động gọi cho Phó Tuyết Lê.
Bên kia nghe máy rất nhanh, "A lô."
Tạ Từ: "Chứng minh thư của Hứa U ở trong cặp sách, mang tới đây cho cô ấy."
Phó Tuyết Lê: "...."
"Có nghe hay không?"
Phó Tuyết Lê hỏi: "Cậu muốn chứng minh thư của cô ấy làm gì?"
"Dù sao cũng không phải kết hôn."
"Kết hôn cần dùng sổ hộ khẩu, ngu ngốc."
"Chậc."
Tạ Từ nhíu mày: "Đệt, nhanh lên, rất gấp."
Hai người đứng ở cửa tiệm trà sữa gần trường, tim Hứa Hu nhảy bang bang, cô che ngực lại, cảm giác hô hấp đều không quá thông thuận.
"Chúng ta như vậy có phải không tốt lắm không..."
Hứa U bị gió thổi qua, đầu óc hơi bình tĩnh lại.
Lỗ mãng trở về như vậy, trường học và cha mẹ đều không biết. Nếu buổi tối cô không về nhà, ban ngày lại không ở trường, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
Bất luận tình huống nào xảy ra, đều sẽ trở nên hỏng bét....
Tạ Từ nâng mí mắt nhìn cô, "Đã đặt vé máy bay rồi."
Hứa U trầm mặc một hồi "Cậu đặt thế nào?"
"Bỏ tiền đặt."
"Tôi nói là." Cô nhìn mắt cậu, "Sao cậu lại biết chứng minh thư của tôi."
"....."
Tạ Từ khụ một tiếng, dời ánh mắt ra hướng khác.
Hứa U còn muốn hỏi lại.
Một bạn học nam đi ra từ tiệm trà sữa, tinh thần bát quái dâng trào mà dừng lại, làm mặt quỷ nói, "Ai nha, này không phải Từ ca của chúng ta sao, đứng đây làm gì thế?"
Hai người quay đầu nhìn lại.
Lý Kiệt Nghị cầm một ly trà sữa, dựa người vào khung cửa, "Vừa mới làm gì vậy, nhìn hai người giữa ngày mùa đông mà mồ hôi đầy đầu."
Cậu vừa xuất hiện, Hứa U mới phát hiện trong tiệm trà sữa có không ít người.
Đều là học sinh trường Nhất Trung.
Những trai gái bên trong hiển nhiên đều biết Tạ Từ, có hai ba người kêu: "Từ ca, vào chơi đi!"
Hứa U cúi đầu, đứng ngốc ở một bên.
Nhận thấy được Lý Kiệt Nghị đánh giá, cô dịch sang bên cạnh một bước nhỏ.
Lý Kiệt Nghị không thèm để ý, quay đầu hỏi Tạ Từ: "Hai người muốn đi ra ngoài hẹn hò?"
Cậu ta cho rằng Tạ Từ và Hứa U đã xác định quan hệ.
Hoặc nói là, cậu ta cho rằng Tạ Từ đã đuổi Hứa U tới tay,
Trong lòng Lý Kiệt Nghị sinh ra chút cảm giác ghen tị hâm mộ.
Sao cải trắng xinh đẹp nào cũng bị Tạ Từ ăn hết...
"Cậu hỏi làm gì."
Tạ Từ không kiên nhẫn, muốn lấy thuốc hút, nửa đường không biết nghĩ cái gì lại từ bỏ.
Cậu hơi nghiêng đầu, ngó mắt sang bên, sau đó nâng tay kéo mũ lông của Hứa U trùm kín đầu cô.
Người cô vốn đã nhỏ. Mũ lông trắng rất dày, đội lên cả người như chuột hamster nhỏ.
Ngoan ngoan ngoãn ngoãn, rất đáng yêu.
Nhưng quá lùn.
Cậu cầm lòng không đậu mà đặt tay lên đầu Hứa U. Tầm mắt cô bị cản trở không nhìn tới, đôi tay khua loạn, muốn gạt tay cậu ra.
Chơi một hồi.
Tạ Từ tự chọc chính mình cười, quay lại mới phát hiện Lý Kiệt Nghị còn đang xem.
Cậu tức khắc khó chịu, "Xem đủ rồi sao?"
"Tôi lại không nhìn cậu."
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.
Phó Tuyết Lê chạy chậm lại đây, trong tay còn cầm chứng minh thư.
Cô đưa đồ cho Hứa U, hỏi: "U U, xảy ra chuyện gì, cậu muốn làm gì?"
"Không có việc gì, cậu không cần phải xen vào." Tạ Từ hỏi.
"Ai hỏi cậu, đừng xen vào." Phó Tuyết Lê liếc mắt xem thường, đặt tay lên vai Hứa U, "Làm sao vậy, có việc gì gấp có thể nói cho tớ không?"
Hứa U rũ mắt, do dự: "Có chút việc, bà ngoại tớ, chính là bà ngoại xảy ra chút việc, tớ phải về xem bà."
Cô không nói nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói đại khái.
Phó Tuyết Lê đã hiểu, cô nhìn Hứa U với thần sắc phức tạp, "Vậy được rồi, tớ xin nghỉ giúp cậu, thành tích cậu tốt như vậy, cô giáo sẽ không hoài khi."
Còn Tạ Từ...
Dù ba ngày không tới trường học cũng không có giáo viên nào quản.
- -
Buổi chiều 6 rưỡi máy bay cất cánh.
Trước khi bay, Hứa U mượn điện thoại của Tạ Từ.
Cô gọi điện cho bố mẹ.
Bên phía Trần Tú Vân rất ồn, thanh âm còn chút nghèn nghẹn, hỏi: "A lo, ai vậy?"
"Mẹ, là con."
Hứa U ngồi trong cùng, cô che loa lại, thấp giọng nói: "Con mượn điện thoại của bạn, bà có khỏe không?"
Trần Tú Vân thời dài, nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng, còn đang quan sát."
Lời này vừa nói ra.
Tâm Hứa U thả lỏng, thiếu chút nữa nước mắt lại rơi ra. Áp lực nơi lồng ngực rốt cuộc cũng lơi lỏng.
Trầm mặc một lúc lâu.
"Vậy... đúng rồi mẹ." Cô cầm lòng không đậu mà cắn ngón tay, "Tối nay con không về nhà, con ở lại trường học."
"Vì sao? Không phải bố con còn ở nhà à?" Trần Tú Vân nghi hoặc.
Hứa U nói: "Con tưởng bố mẹ không về nên đã nói với bạn học sẽ ở lại."
Cô thật sự quá ngoan, từ nhỏ đến lớn chưa từng gây ra chuyện gì, nghe lời ngoan ngoãn cũng rất ít nói dối. Cho nên Trần Tú Vân không hoài nghi, tùy tiện dặn dò hai câu rồi cúp điện thoại.
Hứa U trả điện thoại cho Tạ Từ, vừa lúc đối diện với ánh mắt bỡn cợt của cậu.
Mặt cô đỏ lên.
Tạ Từ nhếch lên một bên khóe miệng, "Nhìn không ra nha."
"Cái gì?" Vừa mới khóc, thanh âm còn mang theo giọng mũi.
"Tôi còn tưởng rằng em chỉ biết làm nũng, sẽ không nói dối đấy. Không thể tưởng tượng được còn thế này."
Hứa U vốn muốn phản bác, lại thấy hơi xấu hổ, liếc ngang liếc dọc nhìn bốn phía.
"Cậu còn muốn lấy lại di động hay không." Cô hỏi.
Tạ Từ mở bàn tay ra.
Hứa U bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc, "Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi đâu, sao cậu biết số chứng minh thư của tôi?"
"Tôi nói em, rất chấp nhất đó."
Tạ Từ dựa đầu vào lưng ghế, ủ rũ nhìn cô, "Tôi nhìn thấy ở giấy kiểm tra sức khỏe, hiểu chưa?"
Hứa U gật đầu.
"Có mặt trên sao."
Đôi mắt Tạ Từ đen nhánh, thanh âm rất thấp, "Sớm chụp được, ở di động của tôi."
Còn vì sao lại muốn chụp.
Hứa U không hỏi lại.
Nhân viên bắt đầu nhắc nhở hành khách tắt di động.
Một lát sau, máy bay bắt đầu cất cánh.
Chỗ ngồi gần cánh, khi bay lên không trung, màng tai Hứa U đều cảm giác có tiếng đánh trống reo hò thật lớn.
Từ thành phố Lâm đến Khê Trấn hết hai giờ. Máy bay đã bật hết máy sưởi.
Hứa U mặc áo lông vũ, nóng muốn hoảng.
Dù sao máy bay cũng tắt đèn, nơi nơi đều tối om, không nhìn rõ cái gì. Cô nhẹ nhàng tháo dây an toàn, cởi áo khoác ra.