TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Thần Nhứ, vì nàng, ta tình nguyện làm tất cả mọi thứ.”
--------------------
Đại doanh Phi Vân Kỵ ở ngoài kinh thành.
Vài vị tướng lĩnh nhìn Cảnh Hàm U đỡ một nữ tử mảnh mai xuống xe ngựa. Lúc trước Thần Nhứ từng tới đại doanh nên có nhiều tướng lĩnh từng gặp qua nàng. Tuy nhiên, lần này gặp lại Thuận Ân quận chúa cứ cảm thấy khác, nhưng nhìn kỹ thì không thấy thay đổi gì.
“Khụ…” Thấy mấy tên thuộc hạ của mình nhìn chằm chằm, Cảnh Hàm U có chút để ý mà ho một tiếng.
“Công chúa, hôm nay người… dẫn theo Thuận Ân quận chúa tới đây?” Các tướng lĩnh đều cảm thấy kỳ quái. Đang yên đang lành, mang theo Thuận Ân quận chúa để làm gì?
“Hai ngày nữa luyện binh mà đúng không? Ta chạy ra chạy vào thành không tiện, muốn ở lại đại doanh một khoảng thời gian. Thần Nhứ là thư đồng của ta, ta đi đâu thì đương nhiên nàng ấy cũng đi đó.” Cảnh Hàm U nghiêm túc nói dối.
Một tướng lĩnh phụ trách hậu cần hỏi: “Công chúa, có cần chuẩn bị lều trại cho Thuận Ân quận chúa không ạ?”
“Không cần, Thần Nhứ ở trong doanh trại của ta. Các ngươi đi làm việc đi, có chuyện thì đến báo.”
Các tướng lĩnh nhìn Cảnh Hàm U và Thần Nhứ cùng đi vào quân doanh. Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Tham gia quân ngũ đánh giặc đều là chuyện của đàn ông. Tuy rằng bọn họ là quân đội bảo vệ kinh thành nhưng chưa từng có tiền lệ cất giấu nữ nhân trong quân doanh. Đương nhiên, bọn họ đều đã quen không coi Cảnh Hàm U là nữ nhân.
Lần này ra cung, hai người không mang quá nhiều người. Đi theo Cảnh Hàm U như cũ chỉ có Trần Tâm. Thần Nhứ cũng chỉ mang theo Linh Âm. Lâm Lang còn phải phụ trách liên lạc trong ngoài cung nên không đi. Bây giờ Trần Tâm và Linh Âm đang chỉ huy thân binh của Cảnh Hàm U dọn đồ vật xuống xe ngựa. Tối hôm qua Thần Nhứ không ngủ ngon nên hiện tại hơi mê man. Cảnh Hàm U thấy vậy, vội vàng bảo Trần Tâm và Linh Âm dừng việc trong tay.
“Các ngươi đi dọn doanh trại của mình trước đi. Đồ cứ chất ở đây, chút nữa thu xếp.”
Hai cung nữ thiếp thân thấy bộ dáng của hai vị chủ tử nhà mình thì quá rõ ràng, vội vàng lui ra ngoài. Trong doanh trại chỉ còn Thần Nhứ mê man và Cảnh Hàm U ôm nàng lên giường.
“Ngày hôm qua… là ta quá đáng.” Cảnh Hàm U có chút ngượng ngùng. Vì hôm nay phải xuất cung, tạm thời rời xa thị phi trong cung nên đêm qua Cảnh Hàm U có hơi hưng phấn, lôi kéo Thần Nhứ lăn lộn đến khuya. Tuy sức khoẻ Thần Nhứ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi dằn vặt thế này, lúc sau đã bắt đầu xin tha.
“Nàng tốt quá đi.” Trừng mắt liếc Cảnh Hàm U một cái, Thần Nhứ lắc lắc cái đầu mê man của mình. “Vốn định ở bên nàng thêm chốc lát nhưng thật sự không được rồi. Nhu Gia công chúa rủ lòng thương xót, để ta nghỉ ngơi một chút được không?”
“Nàng ngủ đi, ta trông nàng.” Cảnh Hàm U nói, đưa tay che mắt Thần Nhứ, để nàng mau chóng đi vào giấc ngủ.
Suy xét đến vấn đề nghỉ ngơi của Thần Nhứ, sau khi nàng ngủ, Cảnh Hàm U ra ngoài tìm tướng lĩnh phụ trách hậu cần, sai hắn phái người dựng một cái lều trại bên cạnh quân doanh.
Đến buổi chiều, khi Thần Nhứ đã nghỉ ngơi tốt và rời giường, lều trại mới đã được bố trí thỏa đáng. “Đây là?” Tiến vào lều trại, Thần Nhứ khó hiểu mà nhìn Cảnh Hàm U.
“Trước kia chỉ có một mình ta, cho nên nghỉ ngơi và xử lý công vụ đều trong cùng một quân doanh. Lần này có nàng, như thế thì không tiện. Về sau chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này, khi ta cần xử lý công vụ thì sẽ đến quân doanh.” Cảnh Hàm U cười, mi mắt cong cong, rất giống một chú cún lớn làm chuyện tốt muốn được thưởng. Thần Nhứ dường như thấy được cái đuôi vẫy vẫy phía sau nàng.
“Ngoan.” Nghĩ như vậy, Thần Nhứ nhịn không được đưa tay xoa đầu Cảnh Hàm U. “Vất vả nàng suy nghĩ chu đáo.”
Tay Cảnh Hàm U đột nhiên nâng đầu nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi mỉm cười của nàng.
Mặc dù mang gia đình đến, Cảnh Hàm U vẫn rất bận. Thần Nhứ mặc kệ nàng xử lý công vụ, lúc này nàng đã nghỉ ngơi tốt, liền dẫn Linh Âm đi dạo tuỳ ý trong quân doanh.
Mùa xuân, cây cỏ xanh um tươi tốt. Trong quân doanh như trải một tầng thảm, chỉ nhìn cũng cảm thấy khoan khoái. Thỉnh thoảng có binh lính xếp hàng đi qua, tuy rằng không dừng chân, thậm chí không quay đầu, nhưng ánh mắt bọn họ đều bám vào hai chủ tớ xa lạ.
“Quận chúa, người có chú ý không, ánh mắt của những binh lính đó… cứ như cái dùi, chuyên môn hướng về thịt.” Linh Âm có chút để ý.
Thần Nhứ cười cười. “Linh Âm, ngươi ở trong cung quen rồi. Trong quân doanh không hay thấy nữ tử. Đột nhiên có hai chúng ta, bọn họ như vậy đã không dễ dàng. Lúc trước ta tới quân doanh nước Dịch, quân ở đó coi giữ biên giới, ánh mắt còn đáng sợ hơn những người này. Lúc ấy là khi ta còn giữ danh hiệu Trấn quốc công chúa. Thực sắc nam nữ, đều là bình thường. Ngươi không cần quá để ý.”
“Nô tỳ thì không sao cả. Chỉ là quận chúa người…” Linh Âm vẫn cảm thấy ánh mắt của bọn binh lính làm người ta vô cùng không thoải mái.
“Quen thì tốt rồi.” Thần Nhứ vỗ vỗ vai nàng ta.
“Này cũng quen được sao?” Linh Âm cảm thấy quận chúa thật sự rộng lượng.
Thần Nhứ bị biểu cảm khoa trương của Linh Âm chọc cười. “Ta không nói ngươi. Ta nói bọn họ quen thì tốt rồi. Ngươi xem, ánh mắt bọn họ nhìn Hàm U không giống vậy. Người đẹp tới đâu, nhìn lâu rồi cũng sẽ như nhau.” Có một điều Thần Nhứ không nói với Linh Âm. Hiện giờ Cảnh Hàm U dám mang Thần Nhứ tới quân doanh ở, một trong những nguyên nhân là Thần Nhứ đã khôi phục nội lực. Dù quân doanh có kẻ dám bất kính với Thần Nhứ, nàng cũng sẽ không bị gì.
Một nữ nhân thống lĩnh bốn vạn nam nhân, cũng không phải việc dễ dàng. Tr????yệ???? chí????h ở ( TRÙ????TR U????Ệ????.v???? )
Ăn cơm chiều xong, Cảnh Hàm U mang theo Thần Nhứ cưỡi ngựa ra khỏi doanh trại. Thần Nhứ vốn muốn tự cưỡi một con, nhưng Cảnh Hàm U nói gì cũng không cho, nhất quyết hai người một ngựa. Linh Âm và Trần Tâm ở phía sau nhìn nhau một cái, trong lòng đều biết Cảnh Hàm U tính toán cái gì.
Thần Nhứ đương nhiên cũng rõ ràng, nhưng nàng không ngại, hay là nói, nàng cũng thích.
Phóng ngựa chạy như điên, đã hơn một năm Thần Nhứ chưa được hưởng niềm vui này. Gió thổi qua gương mặt hai người thực thoải mái. Đối với Thần Nhứ, cảm giác vô tư giữa đất trời này đã xa cách thật lâu. Ngựa là ngựa già, tựa hồ biết đường. Không cần Cảnh Hàm U điều khiển, nó chạy lên một ngọn núi. Hai người xuống ngựa, Cảnh Hàm U không buộc ngựa lại, để nó chạy đến một bên ăn cỏ. Nàng dắt Thần Nhứ đến vách núi rồi ngồi xuống, trăng sáng treo cao trên bầu trời, muôn vàn ánh sao điểm xuyết lộng lẫy. Côn trùng kêu vang lên càng làm cho nơi này thêm yên ả.
“Đã sớm muốn mang nàng tới đây.” Hai người sánh vai ngồi bên vách núi, thưởng thức cảnh đẹp.
“Cảnh là cảnh đẹp, nhân là giai nhân. Cuộc sống như thế, còn gì cầu!” Thần Nhứ nói, nâng cằm Cảnh Hàm U lên, vẻ mặt ranh mãnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Lưu Quang Nhập Họa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lưu Quang Nhập Họa, truyện Lưu Quang Nhập Họa , đọc truyện Lưu Quang Nhập Họa full , Lưu Quang Nhập Họa full , Lưu Quang Nhập Họa chương mới