Dù không muốn, Thanh Lam cũng đành phải nghe theo lời đứa trẻ này.
"Quý phi nương nương, Dịch Vương đi rồi sẽ trở về an toàn thôi.
Đứa trẻ này vốn đã trưởng thành rồi" Các phi tần thường ngày nói chuyện thân thiết với Thanh Lam an ủi.
Gật đầu, bà cũng yên tâm được phần nào.
Tĩnh Tâm Cung.
Âu Dương Vũ Mặc hai chân bước nhanh đi vào.
Miệng không ngừng gọi lớn: "Hoàng thúc, hoàng thúc! Sư phụ, sư phụ" "Aido, Mặc Vương gia ngày thường yên lặng bình tĩnh hôm nay lại đến chỗ ta hô to gọi nhỏ thế.
Là có chuyện gì đặc biệt sao?" Âu Dương Vệ từ bên trong bước ra.
Phong thái hôm nay của ông ta khác hẳn với mọi ngày, khiến Vũ Mặc cũng phải khựng người lại.
Bình thường An Vương ôn nhu giãn dị hiền lành, tuy tính cách có phần hơi quái lạ vẫn luôn tạo một cảm giác khiến người khác dễ gần, yêu mến.
Vậy mà bây giờ mặc trên người lại chính là một bộ y phục bó màu đen.
Đôi mắt cũng không còn ôn nhu nữa, thay vào đó chính là sự căm phẫn...! "Hoàng thúc, người..." Nhìn Âu Dương Vệ thế này, trong phút chốc Âu Dương Vũ Mặc cũng không thể thốt nên lời.
Âu Dương Vệ nhếch hai khóe miệng.
Một nu cười hắc hóa đến điềm tĩnh không ngờ.
"Chả phải ngươi nên đến biên cương hay Phật Tâm Cung ư? Sao đột nhiên lại đến chỗ của bản vương, hô to gọi nhỏ như thế?" "Hoàng thúc...!là người đúng không?" Âu Dương Vệ vẫn không ngừng nụ cười đó mà nhìn thẳng Vũ Mặc.
Dù sao ngày xưa ông ấy cũng từng là một chiến thần oai phong lẫm liệt.
Chỉ một câu hỏi như thế sao có thể khiến Âu Dương Vệ thay đổi thái độ được chứ? "Mặc nhi, con là đang nói gì? Hoàng thúc nghe không hiểu" "..." Không lẽ đến cả chuyện Thái hậu trúng độc, cả hoàng cung náo loạn lên như thế mà ông ấy lại không biết gì sao? Sự bình tĩnh của Vũ Mặc cũng là một tay Âu Dương Vệ rèn luyện.
Hôm nay mới có cơ hội mở mang tầm mắt, phải nói sự bình tĩnh của vị sư phụ này thực sự đạt tới một cảnh giới cao rồi..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!