Trước mắt là rừng đào mười dặm ngập tràn màu hồng nhạt, Chiết Nhan một thân đào phấn, đang buồn rầu vì Bạch Chân sắp sửa lấy cớ đi tìm Tất Phương điểu mà trốn mình suốt nửa tháng, lại nghe Bạch Chân hô một tiếng: "Mặc Uyên." Trong lòng nghi hoặc, cau mày nhìn về phía cây cầu gỗ. Mặc Uyên? Thật sự là Mặc Uyên? Không, không phải Mặc Uyên. Trên đời này làm sao có thể có người giống nhau đến vậy, lại không phải là cùng một mẹ sinh ra. Dạ Hoa một thân áo đen huyền đứng trong rừng đào mười dặm, bình tĩnh bước đến thi lễ: "Chiết Nhan thượng thần, Bạch Chân thượng thần, tại hạ là Dạ Hoa." "Dạ Hoa?" Bạch Chân thắc mắc: "Không lẽ điện hạ là Thái tử của Cửu Trùng Thiên?" Dạ Hoa gật đầu: "Đúng vậy." Bạch Chân liếc mắt nhìn Chiết Nhan một cái: "Điện hạ tới tìm Chiết Nhan?" . Ngôn Tình Sắc "Ừm." Dạ Hoa nhìn Bạch Chân rồi quay đầu lại nhìn Chiết Nhan, hơi thở trên người lại trở nên nhanh hơn, trong lòng cảm thán: Xưa nay nghe nói Chiết Nhan thượng thần và Bạch Chân thượng thần có quan hệ rất tốt, như hình với bóng, quả nhiên đúng là như thế.
Chiết Nhan đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Chân, khó hiểu hỏi: "Tìm ta? Không biết tại sao điện hạ lại tìm ta?" Dạ Hoa giơ tay một lần nữa thi lễ với Chiết Nhan: "Dạ Hoa đến đây là vì chuyện của Mặc Uyên thượng thần." "Ồ?" Chiết Nhan nhướng mày: "Ta không biết điện hạ cùng Mặc Uyên có quan hệ gì." Nhìn khuôn mặt đó của Dạ Hoa, nếu nói là không có quan hệ, Chiết Nhan chắc chắn sẽ không tin. Dạ Hoa cũng không muốn nói ra mình cùng Mặc Uyên có quan hệ ruột thịt, nên chỉ hỏi là: "Dạ Hoa muốn hỏi thượng thần một chút, Mặc Uyên, có thể trở về hay không?" Chiết Nhan cười như không cười mà cùng Bạch Chân nhìn nhau, sau đó nói: "Vì sao điện hạ lại hỏi như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!