Đàm ca có uy vũ hay không thì La Tiểu Phong không biết, hắn vẫn còn tin
Đàm Thu là một kẻ ngốc. Chỉ cảm thấy ở trong trò chơi này, ngốc đôi khi
cũng tốt, nhìn xem, còn chẳng thèm sợ bóng đen kia.
Cùng lúc lại nghe thấy tiếng ồn ào trên tầng.
"A a a a a!" Tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
Tưởng Thiếu lập tức nói: "Là nữ newbie kia."
Ngay sau đó là một đám người chạy xuống, là đội của Mạnh ca. Mạnh ca chạy
đằng trước, theo sát là hai đồng đội, cuối cùng là tên tráng hán kia.
Đằng sau không còn ai, nữ newbie kia không xuống cùng.
Thanh niên họ Chu cùng đồng đội đang lục soát ở phòng bên cạnh, lúc đám người Đàm Thu chạy lên thì đã thấy đối phương ở hiện trường.
"Không cứu được." Nhìn thấy bọn họ, Chu Triệu An nói: "Không nhìn được là thứ gì."
Hắn vốn không muốn lên cùng nhưng nhìn những người khác đều đi mà Mạnh ca
cũng lên tầng hai một lần nữa, bản thân hắn không dám ở tầng một nên mới theo sau.
Lúc này đang sợ hãi, "Sao lại có bóng đen, đó là thứ gì?"
Không có ai trả lời hắn, bọn họ đều đang kiểm tra thi thể trong phòng. Cô gái kia bị chém vài nhát, hình như định chạy trốn nhưng không kịp, cuối
cùng vẫn bị bóng đen chém chết.
Bên cạnh Chu Triệu An chính là
một thiếu niên mặt lạnh, trông có vẻ nhỏ hơn hắn, chẳng qua nhìn rất
ngầu. Lúc này đang liếc Mạnh ca, "Không phải anh nói sẽ bảo vệ mọi người sao, giờ thì sao, lời này còn chưa quá mười phút đâu!"
Sắc mặt Mạnh ca tối sầm, "Tôi nói sẽ cố hết sức, cô ta không nghe chỉ huy thì còn cách nào được."
"Đúng vậy." Tráng hán lập tức nói: "Mạnh ca bảo chạy, cô ta cũng không biết
đường chạy, chỉ biết la hét om sòm, như vậy thì ai giúp được!"
"Đi qua kéo người ta một chút chẳng phải là được hay sao?" Tưởng Thiếu nhỏ
giọng nói: "Tôi thấy mấy người này vốn chẳng có ý định cứu người, nhìn
Mạnh ca giống như đang quăng lưới, dùng đám newbie để dò đường. Mà cũng
lạ, cái tên newbie kia chẳng lẽ đến giờ này vẫn không hiểu sao? Vẫn còn
nói giúp người ta nữa kìa."
Đàm Thu thở dài nói: "Bởi vì hắn cũng sợ."
Thà tin là cô gái kia do quá ngu ngốc nên mới chết, chứ không muốn tin Mạnh ca không bảo vệ được bọn họ, thậm chí là không thật tâm bảo vệ bọn họ.
"Tiếp tục tìm manh mối." Mạnh ca không muốn ở đây nữa, trực tiếp rời khỏi.
Tráng hán cũng chạy theo sau, còn nhanh chân hơn cả đồng đội của người
ta.
La Tiểu Phong chưa bao giờ chứng kiến trường hợp này, nhất thời sợ tới mức ngây người, tới lúc này mới phản ứng được.
"Bóng đen, nó nó nó......."
"Có lẽ là thứ mà chúng ta vừa gặp, nếu không thì chắc cũng tương tự." Tưởng Thiếu nói: "Cho nên cậu thấy rồi chứ, nơi này thật sự nguy hiểm."
Nhắc tới chuyện này, La Tiểu Phong đến sợ cũng quên, lập tức nổi nóng, "Tôi
muốn chạy, còn kéo cả cậu, còn cậu thì sao, đã đứng im lại còn giữ không cho tôi chạy. Giờ thì quay sang dạy đời tôi?"
"Chẳng phải không có việc gì sao?" Tưởng Thiếu chính đáng nói, "Tôi có đạo lý của tôi."
La Tiểu Phong: "......"
Đám người Mạnh ca đi rồi, hai người Chu Triệu An vẫn ở lại, nghe vậy liền nhìn bọn họ, thấy trong tay Đàm Thu cầm đao đen.
"Mấy người gặp bóng đen kia rồi?" Hắn khiếp sợ nói.
"Ừ." Đàm Thu nói: "Bọn tôi thấy một đứa trẻ, tuy rằng cầm đao có vẻ hơi khiếp nhưng lá gan rất nhỏ, dọa cái là chạy."
Chu Triệu An gật đầu, "Cảm ơn!"
Lại nói: "Ban nãy chúng tôi cũng tìm được một tấm ảnh, bên trong có một người phụ nữ cùng với một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi."
Đây coi như là trao đổi tin tức.
Nói xong, Chu Triệu An cùng đồng đội tiếp tục đi tìm manh mối, còn nói
thầm, "Không ngờ đội trưởng của ba người họ lại là vị dẫn đường kia."
"Hai lính gác còn lại rõ ràng không phù hợp, hai bọn họ dù ai làm đội trưởng thì người còn lại cũng không phục!"
"Nhưng một người là newbie... Hơn nữa, lúc mới vào còn nổi giận đùng đùng,
không giống bạn bè lắm, bảo hai người họ là kẻ thù còn giống hơn.... Vậy mà giờ vẫn thành được một đội, còn rất hài hòa hữu nghị. Quả thật là kỳ quái!"
Nói thật, Mạnh ca tuy nói không xuôi tay nhưng mấy câu
của hắn không phải không có đạo lý. Tại địa phương này, kể cả người
không quen cũng phải đề phòng, huống chi là kẻ có thù có oán. Nhưng Mạnh ca hẳn là sẽ không đoán được, trên đời này còn có người như Tưởng Thiếu với La Tiểu Phong.
Tuy rằng hơi ăn chơi trác táng, thích ăn
thích chơi, cũng không quá giỏi giang nhưng làm người vẫn có nguyên tắc, nhưng trong chuyện sinh tử vẫn có thể tin tưởng đối phương một chút.
Cho một người không ngại kéo người kia đi ôm đùi, người kia cũng không
chẳng sợ bị tính kế, cứ như vậy mà tập hợp thành một đội ngũ.
Tưởng Thiếu đang thương lượng với Đàm Thu xem có thể hỗ trợ đối phương được
không, quay qua lại bảo hắn giao phí bảo kê. Còn nói, tên nhóc này cực
kỳ nhiều tiền, cũng không bị ngu, sẽ không làm liên lụy người khác.
Dù sao Tưởng Thiếu cũng tự biết bản thân cũng chỉ là kẻ đi ôm đùi, cho nên giờ muốn thêm người thì phải thương lượng lại.
Đàm Thu tất nhiên không ý kiến, dù sao La Tiểu Phong cũng không xấu.
Lúc bóng đen tới cũng biết kéo Tưởng Thiếu chạy, không thì cũng là gọi ba
người cùng nhau chạy. Tuy hắn cứ bảo cậu ngốc nhưng cũng không bỏ rơi
'đứa ngốc' mà chạy trốn một mình.
Đàm Thu vứt đao đen cho Tưởng Thiếu, "Cầm đi, chắc có tác dụng." Sau đó mới nói: "Thử tìm xem có manh mối gì không."
Bọn họ phải ở đây bảy ngày, hơn nữa một cái NPC cũng không có, chứng tỏ
phải tự mình tìm. Mà điều này cũng thể hiện, trong căn nhà này có không
ít manh mối, tìm được sẽ hỗ trợ rất nhiều trong việc sinh tồn những ngày tiếp theo.
Tưởng Thiếu đương nhiên hiểu đạo lý này, gọi La Tiểu Phong, "Cậu với tôi cùng đi."
Còn Đàm ca, tất nhiên là muốn làm gì thì làm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!