Nơi này là do Tưởng Thiếu chuẩn bị sau khi bị kéo vào trò chơi kinh dị, nhưng nhìn bộ dạng của cậu là biết có huấn luyện lúc nào.
Sau đó cậu lại quyết định tận hưởng lạc thú trước mắt.
Dù sao trước đó, cậu có ý định bất chấp tất cả, lại càng không có tâm tư huấn luyện.
Nhưng giờ ôm được đùi vàng, cậu lại nghĩ tới việc này.
Chỉ cần cậu ôm chặt cái đùi này, khẳng định có thể bảo vệ mạng. Tiếp theo đương nhiên là phải tập luyện, ít nhất cũng không kéo chân sau.......Không nói chuyện khác, nếu chỉ chạy thôi cũng không kịp, thì cũng chẳng thể bắt người khác cõng đi!
Tưởng Thiếu liếc nhìn dáng người Đàm Thu, thầm nghĩ, Đàm ca hình như cũng không cõng nổi cậu!
Nếu như chết bởi vì chạy không nổi, cậu cho chết cũng phải đội mồ sống dậy!
Quá oan uổng.
"Đàm ca có tập không?" Tưởng Thiếu vui sướng kêu: "Thiết bị nơi này cậu tùy tiện dùng, để tôi thêm quyền hạn cho cậu."
Đàm Thu nhìn thoáng qua, lắc đầu, "Không được."
Tưởng Thiếu: "Đàm ca cậu không thử luyện tập sao?"
"Không được." Đàm Thu vẻ mặt đương nhiên, "Tôi là một dẫn đường yếu ớt."
Tưởng Thiếu: "......"
Đừng đùa, lúc ngài đập quỷ hút máu sao không thấy hai chữ yếu ớt ở đâu..... Còn có, ngài biết "yếu ớt" viết như thế nào không?
Nói xong....."Vậy, Đàm ca cậu định ngồi học ở đây sao?"
Đàm Thu càng kỳ quái, "Vì sao phải học, tôi là một đứa ngốc!"
Tưởng Thiếu: "......"
Đã hiểu, Đàm ca, ngài chính là muốn lười biếng!
Cơ mà thực lực người ta đủ để vượt phó bản nên còn có thể lười biếng một chút, bản thân Tưởng Thiếu lại không được như vậy. Chỉ có thể cực khổ đi huấn luyện, ngẩng đầu lên là thấy Đàm Thu đang ngồi thảnh thơi gặm đồ ăn. Nhìn thấy cậu thì nói hai chữ, "Cố lên!"
Không, tôi không muốn, tôi muốn làm một con gà.
Huấn luyện cmn vất vả vl.
Nhưng xem người khác huấn luyện thì có vất vả đâu, Đàm Thu dùng nửa buổi chiều xem xét nơi này, cũng học được đại khái cách dùng của những thiết bị này. Thuận tiện gắn cho Tưởng Thiếu cái mác "nhược kê", tuy thấy trước kia cậu ta chẳng ra làm sao cả, nhưng hiện tại càng khẳng định, thể lực này cũng chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút.
Cái này còn là nhờ gien tốt của lính gác, nếu không có, hiện tại cậu ta còn thảm hại hơn.
"Tưởng Tiểu Thiếu, đừng có quên cậu là lính gác nha......"
"Không, Đàm ca, trong mắt cậu, 80% lính gác đều là rác rưởi!" Tưởng Thiếu nói.
Đàm Thu co rút khóe miệng nghĩ, không, là do cậu cùi bắp mà thôi.
Đàm Ngọc Vi chắc còn mạnh hơn cậu.
Người ta lại còn là nữ lính gác cơ.
Bất quá, đây là tiểu đệ số một của cậu ở thế giới này, cũng là tiểu đệ duy nhất, Đàm Thu vẫn lương thiện không đả kích đối phương.
Ngược lại dạy cậu phương pháp hô hấp, giúp cậu ta có thể nhẹ nhàng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!