Thấy ánh mắt của Thẩm Thanh Lan, Tào Thi Vũ xấu hổ rũ mắt xuống.
Hình như cô Thẩm này nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, lúc này cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi.
Thẩm Thanh Lan cong môi, vẻ mặt lạnh lùng, “Chào cô!”
Thái độ của cô rất lạnh nhạt, khiến Trấn Tổ không biết phải tiếp lời như thế nào.
Cô ta còn chưa kịp suy nghĩ phải nói gì thì Thẩm Thanh Lan đã lên tiếng: “Anh, phim chiếu rồi, chúng ta vào đi thôi.”
“Chúng tôi đi trước, chào hai cô.”
Thẩm Quân Dục gật đầu chào, dẫn Thẩm Thanh Lan đi vào trong.
“Anh, anh có nên cảm ơn em đã cản đào hoa hộ anh không?”
Thẩm Quân Dục nghiêng đầu nhìn cô, phối hợp diễn: “Cảm ơn Thẩm đại tiểu thư ra tay giúp đỡ, tiểu sinh vô cùng cảm kích, để thể hiện lòng biết ơn, lát nữa tiểu sinh mời Thẩm đại tiểu thư ăn cơm.”
Thẩm Quân Dục cười cưng chiều.
“Trần Tố, thái độ của Thẩm Quân Dục quá lạnh nhạt rồi, ít nhiều gì chúng ta cũng là bạn cùng lớp đại học với nhau.”
Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan đi rồi, Tào Thị Vũ bất mãn nói.
Trần Tố không nói gì, cô ta có thể cảm giác được sự xa cách của Thẩm Quân Dục đối với cô ta, e là anh nghĩ cô ta trăm phương nghìn kế gặp anh.
Nghĩ như vậy, Trần Tố không còn tâm trạng xem phim nữa.
“Thi Vũ, tớ chợt nhớ trong công ty còn việc chưa làm xong, không thể xem phim cùng cậu nữa rồi.
Tớ xin lỗi!”
Tào Thi Vũ xua tay, “Chuyện của công ty quan trọng hơn, cậu đi đi, lúc nào chúng ta cũng có thể xem phim mà.”
“Tớ đưa cậu về nhà trước.”
“Không cần, cậu đi đi, ở đây rất dễ đón xe, tớ đón xe về là được rồi.”
Trần Tố không nói thêm nữa, xoay người đi trước.
Trên đường trở về, trong đầu của cô ta đều là hình ảnh Thẩm Quân Dục quan tâm lo lắng cho Ôn Hồ Dao trong bữa ăn, đây là những thứ cô ta luôn khát khao mà không thể có được.
*** Thẩm Quân Dục và Thẩm Thanh Lan ngồi xem phim.
Phim chiếu khoảng năm phút, điện thoại của Thẩm Quần Dục đổ chuông, là bệnh viện gọi tới, nói Trần Tố bị tai nạn xe, bảo anh mau đến bệnh viện.
Thấy vẻ mặt Thẩm Quân Dục hơi thay đổi, Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Trần Tố bị tai nạn xe, đang nằm viện.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, bọn họ xa nhau chưa được nửa tiếng, Trần Tố liền bị tai nạn xe, mà bệnh viện cũng lạ, không gọi điện thoại cho người nhà cô ta, mà lại gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục.
“Nếu người ta đã gọi điện thoại rồi thì chúng ta cũng nên đến xem thế nào.”
Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.
Đây cũng là ý của Thẩm Quân Dục.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Quân Dục muốn đưa Thẩm Thanh Lan về nhà, nhưng cô lại từ chối, “Đến bệnh viện trước, sau đó cùng nhau về nhà.”
Thẩm Quân Dục không nói gì, cùng Thẩm Thanh Lan chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, Thẩm Quân Dục để Thẩm Thanh Lan ở lại xe, còn anh đi tới quầy tiếp tân, hỏi phòng bệnh của Trần Tố.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Trần Tố, trên đùi cô ta quấn băng gạc, nhìn có vẻ nghiêm trọng.
“Quân Dục, anh đến rồi.”
Trần Tố thấy Thẩm Quân Dục, hai mắt sáng lên.
Thẩm Quân Dục “Ừ”
một tiếng, “Sao tự dưng lại bị tai nạn xe thế?”
Trần Tổ hơi xấu hổ, cô ta không thể nói cho Thẩm Quân Dục biết là vì lúc lái xe, trong đầu cổ ta toàn nghĩ đến anh, nên vượt đèn đỏ lúc nào không hay, đâm trúng xe người ta, đã thế còn là xe tải, người ta không bị gì, còn cô ta thì nằm viện.
Thấy cô ta không chịu nói, Thẩm Quân Dục cũng không buồn hỏi nữa, “Bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói gãy chân trái.”
“Báo cho người nhà chưa?”
“Chưa báo, gần đây ba mẹ em ra nước ngoài du lịch, em không muốn quấy rầy bọn họ.
Thật xin lỗi, em không ngờ bác sĩ gọi điện thoại cho anh, em định gọi cho Thi Vũ, nhưng điện thoại của cậu ấy tắt máy.”
“Chúng ta là bạn học, cố xảy ra chuyện, tôi chăm sóc một hai phần cũng là điều nên làm.
Để tôi mời một điều dưỡng cho cô, điều dưỡng chuyên nghiệp, chăm sóc cô sẽ tốt hơn.”
Dứt lời, anh đi ra ngoài gọi điều dưỡng.
“Quân Dục!”
Trần Tố gọi anh lại.
Thẩm Quân Dục dừng bước, “Có chuyện gì?”
Trần Tố do dự hỏi: “Anh có thể ở lại với em một lát không?”
Thẩm Quân Dục xin lỗi: “Xin lỗi, em gái tôi đang chờ bên ngoài, em ấy đang mang thai, tôi không yên tâm để em ấy một mình.”
Ánh mắt Trần Tố nhãn tối sầm lại, “Một lát cũng không được sao?”
Thẩm Quân Dục không trả lời câu hỏi này, mà nói sang chuyện khác: “Tôi tìm cho cô một điều dưỡng.”
“Quân Dục, anh thật sự ghét em đến vậy sao? Ngay cả ở cạnh em một lát cũng không muốn?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!