TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
CHƯƠNG 112: ÔNG CHỦ THIÊN HƯƠNG LÂU
Edit: Lan Anh
Người này thật sự vô sỉ hết sức, ông ta đã quên lúc đầu đại bá dìu dắt ông ta như thế nào sao? Kết quả, đại bá bị ăn cắp thực đơn mới không nói, còn bị cắn ngược lại một cái, còn bị nói là nhà đại bá tới lừa bịp ông ta!
Trước khi đến đây Du Phong cũng tính bỏ qua chuyện bị truy sát, muốn tha thứ cho Dương đại trù, lúc này lại bị chọc tức đến mức gân xanh cũng nổi lên, dáng vẻ hận không thể vật ông ta xuống đất mà hung hăng đánh.
Du Uyển lẩm bẩm nói: “Tội ăn cắp ông ta còn không thừa nhận thì làm sao có thể thừa nhận mình thuê sát thủ giết người.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương đại trù xù lông: “Một lần hai lần ta tha thứ cho các ngươi, các ngươi cho rằng ta dễ khi dễ đúng không? Đã vậy còn oan uổng nói ta thuê sát thủ giết người?”
Chẳng biết từ lúc nào ở cửa phòng có rất nhiều tiểu nhị đứng vây xem.
Bọn tiểu nhị đối với lời nói của Du Phong và Du Uyển đương nhiên một chữ cũng không tin, lúc này lại nghe họ nói Dương đại trù muốn giết người, không khỏi bất bình thay Dương đại trù.
“Lúc trước lão Du bị thương, là Dương đại trù xoay tiền khắp nơi để trị chân cho ông ấy.”
“Dương đại trù là người tốt a...”
“Đúng vậy, đáng tiếc người có hảo tâm lại không được người báo đáp, còn quá đáng hơn là đám người Du gia còn định lừa bịp mọi người.”
“Một đám vong ân phụ nghĩa...”
Vong ân phụ nghĩa? Đầu năm nay, chuyện ác có thể dõng dạc lớn lối, còn người thành thật lại không có kết cục tốt, đám người này có phải đã quên rằng Dương đại trù dựa vào ai mới có thể từng bước bò lên? Hắn có danh vị, có phong quang lại còn làm đầu bếp chính, vậy mà dám bôi đen công lao của đại bá như vậy! Không nói đến chuyện ăn cắp thì đại bá có thể coi là một nửa sư phụ của ông ta, đối đãi với sư phụ của mình như vậy, lương tâm của ông ta đích thị đã bị chó ăn rồi.
Du Uyển nhàn nhạt nhìn Dương đại trù: “Họ Dương kia, ta hỏi ngươi lần cuối, rốt cuộc ngươi có ăn cắp thực đơn mới của đại bá ta không?”
Dương đại trù hất cằm, lẫm liệt nói: “Ta không biết hai huynh muội nhà người tự chủ ý hay do Du Khai Dương sai khiến, tạm thời cứ coi như ông ta không rõ tình hình đi, nể tình quen biết, coi như hôm nay ta không thấy không gặp các ngươi, nhưng nếu các ngươi cứ cố tình gây sự thì đừng trách ta không khách khí!”
“Dương đại trù, báo quan đi! Cái loại này không khác gì lưu manh, khách khí làm gì?”
“Đúng vậy a, là do ngài quá hiền lành, cái loại vong ân phụ nghĩa như vậy thì khách khí làm gì?”
Bọn tiểu nhị nhao nhao chửi ầm lên, nếu có trứng thối cùng rau nát trong tay, bọn họ cũng không ngần ngại mà ném lên người hai huynh muội họ.
Du Phong tức muốn bể phổi: “Ta...ta muốn gặp ông chủ của các ngươi!”
“Ông chủ không có ở đây.” Chưởng quỹ đứng sau quầy bình thản nói, ông ta không hề đặt hai huynh muội họ vào trong mắt, chỉ cúi đầu đánh bàn tính trong tay, thật ra ông ta cũng không có tính sổ sách, chẳng qua không muốn phản ứng với hai huynh muội họ thôi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Phong tức đến mức ngực cũng phập phồng: “Thiên Hương lâu các ngươi làm ăn như vậy sao? Người kia ăn cắp thực đơn của cha ta...”
“Thực đơn của cha ngươi? Có chứng cứ không?”
Du Phong nghẹn lại.
“Cái loại người các ngươi ta thấy rất nhiều, trong một tháng không mười tám thì ba bốn người đến dội nước bẩn vào Thiên Hương lâu, nếu chúng ta đều nhận thì coi Thiên Hương lâu chúng ta là cái gì?
“Ta không có giội nước bẩn, điều ta nói là sự thực! Kêu ông chủ các người ra đây!”
Du Phong đứng tranh chấp với chưởng quỹ, Du Uyển cảm nhận được hai đạo ánh mắt không thể bỏ qua, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, dựa vào trực giác nhìn về phía lầu hai có một gian sương phòng nằm ngay góc.
Cửa sổ gian phòng đó được che phân nửa.
Du Uyển yên lặng nhìn hai giây: “Đi thôi đại ca, có lẽ ông chủ đã biết rồi.”
“Cái gì?” Du Phong sững sờ.
“Thiên Hương lâu sẽ không lấy lại công đạo cho đại bá, đại bá đã không còn là người của Thiên Hương lâu, nếu bọn họ thừa nhận họ Dương kia ăn cắp, tổn thất sẽ không chỉ là một đầu bếp, mà còn là thanh danh nhiều năm nay Thiên Hương lâu gầy dựng. Bọn họ sẽ biến thành trò cười, cũng sẽ phải gánh nhiều tổn thất to lớn, so sánh hai chuyện với nhau, chỉ ủy khuất một đầu bếp đã từng làm cho họ thì có tính là cái gì?”
Du Uyển nhìn thật sâu gian phòng kia, dường như nói với chưởng quỹ, cũng giống như đang nói với người khác: “Chỉ mong Thiên Hương lâu sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay.”
“Cút.” Chưởng quỹ khinh thường xùy một tiếng.
Du Uyển bắt lấy tay Du Phong đang nổi giận, thần sắc lạnh nhạt đi ra ngoài, lúc nhảy qua ngưỡng cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại: “Một tháng.”
Chưởng quỹ khinh bỉ nhìn về phía bóng lưng của nàng: “Làm sao? Một tháng sau người còn muốn đến?”
Du Uyển xoay người, nhìn về phía biển hiệu lóe kim quang được treo trên đỉnh đầu kia, đưa tay chỉ: “Ta sẽ tháo nó xuống!”
Bạn đang đọc bộ truyện Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y, truyện Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y , đọc truyện Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y full , Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y full , Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y chương mới