Ngày thi đấu trời trong nắng ấm, sân thi đấu từ sớm đã đầy kín người, ở đây tổng cộng có mười sáu cái lôi đài.
Trên mỗi lôi đài đều có cao thủ do Hoàng gia chọn sẵn, ai muốn ứng chiến chỉ cần lên lôi đài, đánh bại chủ lôi đài, sau đó trở thành chủ lôi đài mới, chờ người khác đến khiêu chiến.
Lúc thi đấu bắt đầu, Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn đều không đi. Thông thường, thi đấu này mất đến nửa tháng mới kết thúc, Hạ Diệc Sơ cũng không nóng vội.
Ngày hết hạn kỳ sơ tuyển, Hạ Diệc Sơ đơn độc bước lên lôi đài mà nàng tùy tiện chọn.
Chủ lôi đài rất cường tráng, vũ khí là một đôi Lưu tinh chùy, vừa thấy thân hình mảnh khảnh của Hạ Diệc Sơ, hắn liền cười nhạo:
"Tiểu muội muội, chỗ này không phải chỗ ngươi nên tới, mau về đi thôi."
Lời này nói ra, ai nấy đều nghe được, một số người còn cười ra tiếng.
"Đại ca ca, chờ ngươi thắng hãy nói lại những lời này."
Hạ Diệc Sơ thần sắc bất biến, vung roi lên, đánh trên mặt đất, phát ra tiếng "bạch bạch", bụi mù bay tung lên.
"Hừ, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể thắng được ta sao?" Tráng hán kia trầm mặt.