Khi Hoàng thượng đăng cơ, quyền thế không ổn định, luôn bị quản chế bởi các đại thần. Đã hai mươi năm qua đi, Hoàng thượng đã xử lý rất tốt những kẻ thao túng quyền hành kia. Chỉ có Tả Thừa tướng là ngoại lệ, rất nhiều lần hắn đều thoát tội thành công.
Đặc biệt mấy năm gần đây, Tả Thừa tướng càng lộng hành, vô pháp vô thiên, còn ngầm huấn luyện binh mã, ý đồ đã quá rõ ràng.
Hoàng thượng thực muốn Hạ Diệc Sơ giúp ông ta giăng bẫy Tả Thừa tướng.
"Việc này quá nguy hiểm, thủ hạ của Hoàng thượng nhiều như vậy, vẫn nên tìm người khác thì hơn." Hạ Diệc Sơ cự tuyệt.
Nếu ông ta có thể tìm người khác, cũng đâu cần chờ tới bây giờ, ông ta cũng bất đắc dĩ.
Ông ta muốn Hạ Diệc Sơ làm bởi vì đã biết được ân oán giữa Tô phủ và Thừa tướng phủ ngày trước, cũng biết Thừa tướng hận Hạ Diệc Sơ như thế nào.
"Nói đi, ngươi muốn gì, chỉ cần trẫm có đều sẽ đáp ứng ngươi." Hoàng thượng thỏa hiệp.
Hạ Diệc Sơ cười cười, nói ra mấy thứ mình muốn, tất cả đều là trân bảo mà quốc khố có.
Hoàng thượng có chút đau lòng nhưng nghĩ đến bao nhiêu đó đổi lấy một Tả Thừa tướng cũng là xứng đáng.
Đêm khuya, Hoàng thượng và Hạ Diệc Sơ bước đầu đạt được thỏa thuận chung.
Sau khi thương lượng kế sách, cả hai rời khỏi hoàng cung.
Vừa ra đường lớn, phía sau lại mọc ra vài cái đuôi.
================================
Wikidich thì lỗi, Wattpad thì phải dùng VPN để vào, máy tính đang yên lành lại tự nhiên shut down. Đen!:(
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!