Trùng hợp là, cha mẹ Thích cũng đi công tác về, vừa vặn bốn người gặp nhau ở sân bay.
Cha mẹ Thích một chút cũng không thể ngờ con gái mình đã rời nhà hơn mười ngày. Hai người chỉ cảm thán vì sao cô ra ngoài du lịch mà lại gầy đi một vòng thế này, hơn nữa gọi điện thoại cũng không được. Nếu không phải bởi vì ở nước ngoài, cha mẹ Thích chắc đã báo án mất tích.
Trở về biệt thự, cha mẹ Thích đem quà mua từ nước ngoài về chia cho Hạ Diệc Sơ và Thích Tẫn, sau đó cùng Hạ Diệc Sơ uống trà, nói chuyện phiếm.
Thích Tẫn không biết đi nơi nao, cả ngày đều không thấy mặt, tối cũng không trở về ăn cơm.
Cách hơn mười ngày mới trở về căn phòng của mình, Hạ Diệc Sơ vui sướng vừa tắm vừa hát.
Từ phòng tắm đi ra, cô nghe tiếng đập cửa, không nghĩ nhiều, cô lập tức ra mở cửa.
Có điều, nhìn người ngoài cửa, Hạ Diệc Sơ tức khắc đóng cửa lại.
Quá chậm!
Thích Tẫn chân dài đã tiến vào bên trong.
"Aaa, chị, đau, chân đau."
Hạ Diệc Sơ còn lâu mới tin.
"Trễ rồi, cậu về phòng mình đi, buổi tối còn tới đây, người khác thấy sẽ không hay đâu."