Tiểu Kim Long đối mặt với vách tường cho Ninh Hiên một bóng lưng nhỏ yếu bất lực.
Ninh Hiên chỉ có thể ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh, lãnh cung này thật sự là lãnh cung xứng đáng với danh nghĩa, đồ ăn lạnh, cơm nguội một cái băng ghế lạnh.
Thật hoang vắng, quá hoang vắng.
Nàng cho tới bây giờ chưa từng chịu qua ủy khuất này.
Bưng cơm nguội kéo hai ngụm hình như còn có một mùi vị nhàn nhạt, Ninh Hiên mạnh mẽ nuốt xuống.
Chén vỡ vừa vứt đi, ăn không nổi nữa.
Rầm.
Tiểu Kim Long ngậm một giọt nước mắt giương mắt nhìn trộm Ninh Hiên nhìn thấy một màn này, rốt cục nhịn không được khóc ra tiếng.
Nghe thấy tiếng khóc của không gian hệ thống Ninh Hiên có chút hoảng hốt.
[Tiểu Kim Long, có chuyện gì với cậu vậy? Đừng khóc.]
Vừa rồi đều khỏe mạnh, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tiểu Kim Long không nói lời nào chỉ vừa lắc đầu vừa kéo cổ họng gào khóc, đều sắp th.ở phào nhẹ nhõm.
Ta phải làm gì đây? Ta phải làm gì đây?
Hiện tại để cho cô ngủ cũng không ngủ được, không có biện pháp Ninh Hiên cầm lấy băng ghế bên cạnh dập đầu mình.
Đau người đến ch.ết!
[Tiểu Kim Long, cậu không sao chứ.[ Ninh Hiên ôm lấy con rồng nhỏ, đặt cằm lên vai mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nó.
Tiểu hài tử tâm tình đến nhanh đi cũng nhanh, vỗ vỗ Tiểu Kim Long liền ngủ thiếp đi, hai cái móng v.uốt nhỏ vô thức nắm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!