TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hạ Sinh khẽ cau mày, "Anh gọi điện vào đi, có lẽ Bắc tổng giờ đang rảnh."
Thư ký trưởng sao có thể gọi điện, ý tứ của Bắc tổng hôm qua rất rõ ràng, đó là Hạ Sinh không có tư cách gặp cô.
Thư ký trưởng vẫn mỉm cười, "Giám đốc Hạ, Bắc tổng thật sự không có thời gian gặp anh."
Hạ Sinh thấy hắn còn không gọi điện đã từ chối mình, cảm thấy rất không thoải mái, nhưng người ta là thư ký riêng của Bắc Vũ Đường, hắn cũng không dám nổi giận với người ta, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng nói: "Tôi tự mình gọi điện cho Bắc tổng."
Nói rồi, hắn lấy di động ra, gọi cho Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua tên Hạ Sinh trên di động, trực tiếp ngó lơ, tiếp tục công việc đang làm dở.
Thời gian dần trôi, Hạ Sinh nghe được tiếng điện thoại báo người nhận không nhấc máy.
Đối mặt với ánh mắt của thư ký tươrng, Hạ Sinh cảm thấy mặt mũi tối tăm, cười gượng, "Xem ra Bắc tổng thật sự rất bận, tôi không vào quấy rầy chị ấy nữa."
Hạ Sinh vội vàng rời đi.
Hôm sau, Hạ Sinh chưa từ bỏ ý định, sáng sớm đến biệt thự, nhưng kết quả giống hệt hôm qua, khiến hắn rất bực bội.
Vất vả chờ đến trưa, hắn lại lên tầng cao nhất, nghĩ giờ là giờ nghỉ trưa, hắn cô phải rảnh.
Thư ký trưởng thấy hắn đến, không chờ hắn mở miệng đã nói trước, "Giám đốc hạ, Bắc tổng không có thời gian gặp cậu.
Mời về đi."
"Giờ là giờ nghỉ trưa, Bắc tổng còn đang làm việc sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng tôi có việc gấp muốn báo cho Bắc tổng." Hạ Sinh nói.
Thư ký trưởng mỉm cười trả lời: "Giám đốc Hạ nếu thật sự sốt ruột có thể gọi cho Bắc tổng."
Một câu này đã trần trụi bóc ra vết sẹo của hắn.
Từ ngày ấy, Bắc Vũ Đường không nhận điện thoại của hắn, dù chỉ một cuộc.
Điều này khiến Hạ Sinh cảm thấy rất khủng hoảng.
Hạ Sinh cười xấu hổ, "Chuyện công việc, vẫn nên báo cáo ở công ty mới tốt."
Thư ký trưởng nghe hắn nói thế, thầm cười nhạo.
Hôm trước còn uy phong lẫm liệt nói mình tự gọi cho Bắc tổng, sao lúc đó không thấy hắn nói vậy đi.
Có vẻ là tám phần hắn đã gọi cho Bắc tổng, nhưng Bắc tổng chẳng để ý đến hắn.
Hừ, nói đàng hoàng gớm cơ!
Lúc hai người nói chuyện, Tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ đã đến, khi thấy Hạ Sinh, mỉm cười chào hỏi, "Giám đốc Hạ."
"Tổng giám đốc Phương."
"Giám đốc Hạ cũng đến tìm Bắc tổng sao?" Tổng giám đốc Phương hỏi một câu.
"Đúng vậy." Hạ Sinh gật đầu.
Hắn muốn nói không, nhưng trước mặt thư ký trưởng, hắn không dám nói lời này.
"Vừa lúc tôi cũng tìm Bắc tổng." Tổng giám đốc Phương không chú ý sắc mặt Hạ Sinh khẽ thay đổi, quay đầu nhìn thư ký trưởng, "Tử Phong, giờ Bắc tổng có rảnh không?"
Thư ký trưởng Trương Tử Phong cười nói: "Tổng giám đốc Phương, ông chờ một lát."
Hạ Sinh thấy Trương Tử Phong gọi điện thoại nội tuyến, "Bắc tổng, Tổng giám đốc Phương tới."
"Để ông ấy vào."
"Được."
Trương Tử Phong ngắt điện thoại, nhìn Tổng giám đốc Phương, "Tổng giám đốc Phương, Bắc tổng bảo ông vào."
Tổng giám đốc Phương gật đầu, nhìn thoáng qua Hạ Sinh, yên lặng thu hồi ánh mắt.
Người có thể ngồi ở vị trí này, tuyệt đối không phải kẻ ngốc.
Từng hành động vừa rồi đã khiến Tổng giám đốc Phương đánh hơi được mùi khác thường.
Tổng giám đốc Phương không nói gì, đi thẳng vào văn phòng.
Hạ Sinh đứng một bên, trơ mắt nhìn người khác thuận lợi vào văn phòng, mà hắn lại bị cản ngoài cửa.
Nếu hắn còn không rõ nguyên nhân, vậy chính là đồ ngu.
Thật ra, hắn đã sớm có suy đoán, chỉ là không muốn tin.
Đối mặt với ánh mắt của người ở tầng tổng tài với mình, Hạ Sinh cảm thấy mặt mũi đã mất sạch.
Hắn hoảng sợ rời khỏi nơi này.
Hắn không biết, đó mới chỉ là bắt đầu.
Từ lúc hắn rời đi, trong diễn đàn công ty bắt đầu truyền tin hắn bị Bắc Vũ Đường chặn từ cửa phòng.
Phải biết trước đây Hạ Sinh muốn gặp Bắc Vũ Đường là chuyện vô cùng đơn giản.
Dựa theo quy củ, với cấp bậc của Hạ Sinh, căn bản không gặp được Bắc Vũ Đường, nhưng hắn lại có thể thường xuyên gặp, còn có thể gọi là chị.
Người trong công ty đều đối xử với Hạ Sinh như em trai Bắc Vũ Đường, một đám đều khách khí có lễ với hắn.
Giờ hắn còn chẳng vào được cửa lớn văn phòng Bắc Vũ Đường, khiến người khác đều xem trò cười của hắn.
Lúc trước Hạ Sinh ỷ vào quan hệ của mình với Bắc Vũ Đường, quả thật là tự coi mình thành Thái tử, một đường đi ngang trong công ty, làm chuyện gì cũng không kiêng nể, vậy nên đắc tội không ít người.
Rất nhiều người vì quan hệ của hắn và Bắc Vũ Đường mà nhắm một mắt mở một mắt, không so đo với hắn.
Giờ thấy quan hệ của hắn và Bắc Vũ Đường căng thẳng, vui sướng khi người gặp hoạ mỗi người cào một cái Một đám ước gì hắn mất đi chỗ dựa Bắc Vũ Đường.
Trong WC, Hạ Sinh đang định đẩy cửa ra, lại nghe được hai người bên ngoài nói chuyện về mình.
"Cậu nghe gì chưa? Chuyện Hạ Sinh ấy?" Một người trong đó nói.
"Chuyện Hạ Sinh mất đi chỗ dựa Bắc tổng ấy hả?"
"Đúng vậy, chính là nó!"
"Đã sớm nghe rồi.
Giờ toàn bộ công ty ai không biết Hạ Sinh chẳng vào nổi cửa văn phòng Bắc tổng.
Lúc trước hắn ỷ vào quan hệ với Bắc tổng, kiêu ngạo bỏ xừ ra.
Giờ không còn Bắc tổng, ai còn coi hắn ra gì."
"Tôi nghe nói, trước kia Hạ Sinh dựa vào sự giúp đỡ của Bắc tổng mới học xong được đại học.
Nếu không có Bắc tổng giúp đỡ, chỉ sợ hắn còn đang ở thâm sơn cùng cốc trồng trọt đấy.
Hắn nói vào công ty là vì báo ân, tôi thấy chẳng qua là muốn ôm đùi Bắc tổng thôi."
"Còn không phải à? Với năng lực, tư lịch của hắn, muốn làm được vị trí kia còn chưa đủ tư cách đâu.
Nếu không phải ỷ vào quan hệ với Bắc tổng, hắn nhiều lắm chỉ là một nghiệp vụ viên.
Nếu tôi mà may mắn như vậy, đã sớm kẹp chặt đuôi làm người, hắn thì khen ngược, luôn coi mình như tướng ý."
"Hài hước nhất là hắn cứ luôn miệng gọi Bắc tổng là chị, cứ như sợ người ta không biết quan hệ của hắn và Bắc tổng tốt vậy."
"Giờ đã không còn Bắc tổng làm chỗ dựa, xem hắn còn kiêu ngạo kiểu gì." Hai người vui sướng khi nguòi khác gặp hoạ nói.
"Theo cậu lúc trước hắn và Bắc tổng xảy ra chuyện gì?"
"Hẳn là hắn bên ngoài trộm có bạn gái, khiến Bắc tổng biết, nên không cần tiểu bạch kiểm như hắn nữa." Người nọ nói.
"Haha, tôi thấy tám phần là như thế."
Hai người càng nói càng thái quá, coi Hạ Sinh thành tiểu bạch kiểm Bắc Vũ Đường nuôi, người đàn ông chuyên ăn cơm mềm.
Hạ Sinh ở trong WC mà tức xanh mặt.
Hắn muốn ra ngoài đánh người một trận, nhưng không thể nào bước nổi một bước.
Tối, Hạ Sinh chưa từ bỏ ý định, lại lần nữa gọi cho Bắc Vũ Đường, lần này đã là lần thứ n hắn gọi điện.
Bắc Vũ Đường nhìn tên Hạ Sinh, ngó lơ, mặc kệ màn hình luôn nhấp nháy.
Chỉ lát sau, màn hình di động đã tối trở lại.
Bắc Vũ Đường không nghe điện thoại, cũng không kéo hắn vào danh sách đen, khiến hắn nhiều lần hy vọng rồi lại thất vọng.
Cô muốn biến thất vọng của hắn dần biến thành tuyệt vọng.
Thời gian này đối với Hạ Sinh mà nói quả là rất tệ, bởi vì Bắc Vũ Đường thay đổi thái độ với hắn, thái độ của người trong công ty với hắn cũng thay đổi.
Lúc trước mọi người đều tươi cười chào đón hắn, ngay cả các quản lý cấp cao, lãnh đạo trực tiếp của hắn cũng khách khí với hắn.
Nhưng từ khi Bắc Vũ Đường thay đổi thái độ, tất cả đều thay đổi.
Thái độ của lãnh đạo với hắn cũng không bằng lúc trước, mà những người bên ngoài cũng không còn ân cần kính trọng hắn như trước.
Điều này khiến Hạ Sinh không quen.
Hạ Sinh nhìn điện thoại chưa kết nối, tức đến mức muốn đập điện thoại, cuối cùng vẫn nhịn.
Đúng lúc này, di động của hắn vang lên, hắn kích động cầm lấy, khi nhìn thấy tên không phải Bắc Vũ Đường mà là Trương tổng phụ trách miếng đất sườn núi phía Tây kia.
Vừa thấy tên hắn, đầu Hạ Sinh lại đau.
Hắn không muốn nhận điện thoại, nhưng mà không thể không nhận.
Bên này hắn vừa nhận điện thoại, bên kia Trương Cảnh Huy đã cười tủm tỉm nói: "Giám đốc Hạ, bao giờ ký hợp đồng miếng đất sườn núi phía tây"
Hạ Sinh xoa đầu mày, "Qua một thời gian nữa đi."
Trương Cảnh Huy nghe hắn thoái thác, giọng nói thay đổi, "Giám đốc Hạ, cậu cho tôi thời gian chính xác đi.
Kéo dài mãi cũng không phải là cách."
"Anh gấp cái gì, nếu đã nói ký thì đương nhiên sẽ ký." Hạ Sinh hơi bực nói.
Trương Cảnh Huy nghe giọng không kiên nhẫn của hắn, cũng không vui, hắn đã nhét cho Hạ Sinh không ít tiền, đã cầm tiền mà không làm việc, này là sao chứ.
Trương Cảnh Huy đã giận, cố nén không phát tác, chỉ là giọng đã trở nên cứng rắn, "Giám đốc Hạ, miếng đất kia có rất nhiều người muốn mua, cậu cứ kéo dài như vậy, đến lúc đó tôi..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Hạ Sinh đánh gãy, "Miếng đất của anh trước kia là công trường công nghiệp, căn bản không thể dùng xây nhà.
Nếu tập đoàn Bắc thị chúng tôi không mua, các người xem, hừ!"
Trương Cảnh Huy tức lệch cả mũi, nhưng lời Hạ Sinh nói là thật.
Nếu không phải công trường công nghiệp, hắn còn cầ nphải cầu người ta, đưa tiền cho người ta à? Còn không phải là vì bán đi kiếm một khoản sao.
Giọng Trương Cảnh Huy mềm đi, "Vậy nên tôi mới cần cậu ở giữa chu toàn hỗ trợ."
"Anh lại chờ một thời gian đi." Hạ Sinh không kiên nhẫn nói.
Trương Cảnh Huy thấy hắn thoái thác, trong lòng rất bất mãn, nhưng mà còn phải chờ hắn làm việc, nên chỉ đành nói: "Vậy thôi, tôi lại chờ một thời gian.
Bạn đang đọc bộ truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung, truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung , đọc truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung full , Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung full , Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung chương mới