TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bắc Vũ Đường khiếp sợ nhìn Bắc Thần: “Đại học năm nhất?!”
Bắc Thần nhìn đôi mắt tròn to trừng lớn, cảm thấy rất đáng yêu, muốn duỗi tay véo má cô, nhưng mà không dám, chỉ có thể nhịn.
Cậu gật gật đầu.
Bắc Vũ Đường càng thêm thoải mái vỗ vỗ chồng bài tập dày cộm, “Nếu cậu đã nhàn rỗi đọc chương trình học của đại học năm nhất, vậy đống bài tập này giao hết cho cậu đó.”
Bắc Thần nhìn chồng vở bài tập dày kia, không biết cô lôi từ đâu ra mà lắm vậy.
Bắc Vũ Đường chú ý đến ánh mắt cậu, hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, “Khụ, uhm...!Năm nay tớ chưa từng động vào chúng nó, không ngờ mới mấy tháng không dở, nó đã thành thế này.”
Bắc Thần hiểu rõ.
“Yên tâm, tớ sẽ không bắt cậu làm không.
Tớ sẽ trả tiền công cho cậu.” Bắc Vũ Đường như sợ cậu từ chối, vội vàng nói.
“Không cần.” Bắc Thần không chút suy nghĩ từ chối.
Bắc Vũ Đường lại không nghĩ như vậy, cười tủm tỉm nói: “Cần, cần mà.
Nếu cậu dám từ chối, vậy chính là khinh thường tớ.” Câu cuối cùng đã hoàn toàn lộ ra bản sắc hung ác của mình.
Bắc Thần bị bắt nhận tiền công.
Bắc Vũ Đường thấy cậu không phản đối, “Số tài khoản ngân hàng của cậu là gì, tớ chuyển khoản cho cậu luôn.”
“Tôi không có thẻ ngân hàng.” Bắc Thần trả lời đúng sự thật, cũng không cảm thấy quẫn bách vì mình không có thẻ ngân hàng.
“Cậu không có thẻ ngân hàng?” Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn cậu.
Bắc Thần gật đầu.
“Được rồi.” Bắc Vũ Đường cũng không nói gì thêm.
Bắc Thần nghĩ cô sẽ cho qua như vậy, nào ngờ hôm sau, Bắc Vũ Đường đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn cậu.
“Này, đây là thẻ ngân hàng của cậu, mật khẩu là sinh nhật cậu nhé.”
Bắc Thần nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Bắc Vũ Đường thấy cậu ngây ngốc như vậy, dùng một ngón tay nâng cằm cậu lên, cười xấu xa, “Đừng cảm động quá nhé.
Nếu muốn báo đáp tớ, không cần lấy thân báo đáp đâu, chỉ cần làm hết bài tập cho tớ là được rồi.”
Bắc Thần nhìn đáy mắt ngậm cười của cô, nụ cười đó rất đẹp, đẹp đến mức cậu muốn bảo vệ nó mãi.
-
Trương Phương nhìn Bắc Thần đang sững sờ, mày hơi nhăn lại.
Chẳng lẽ nó lại đột nhiên đổi ý, không muốn cho bà ta tiền nữa?
Trương Phương cẩn thận gọi, “Thần Thần, Thần Thần.”
Bắc Thần tỉnh táo lại, nói với bà ta, “Chờ một lát.”
Bắc Thần đi vào máy ATM, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng thẻ ngân hàng thế này, khi nhìn thấy con số 100.000 trong thẻ, cậu hơi sửng sốt.
Sao nhiều tiền vậy!
Bắc Thần không lấy hết mà chỉ lấy 10.000 ra.
10.000 chắc đủ để mẹ chống đối người đàn ông kia một thời gian.
Lấy tiền ra, Bắc Thần trực tiếp đưa 10.000 cho mẹ mình.
Trương Phương nhìn xấp tiền dày trong tay, cảm giác thật nóng bỏng.
Quả nhiên đúng như lời Bắc Quốc Vinh nói, đi theo đại tiểu thư có tiền kia, thằng nhãi này thể nào cũng vớt được không ít tiền.
Giờ nó mới đi theo đại tiểu thư kia một thời gian mà đã lấy được nhiều tiền như vậy.
Thời gian càng dài, vậy chẳng phải tiền sẽ càng nhiều sao.
Trương Phương dền dứ, “Nhiều quá, con cho mẹ hết thì con dùng cái gì.
Mẹ lấy từng này là đủ rồi.”
Trương Phương rút mấy tờ trong xấp tiền ra, còn lại đẩy trả hết cho Bắc Thần.
“Mẹ cầm đi.
Chỗ con có ăn có uống, không cần dùng đến tiền.” Bắc Thần đẩy hết tiền về tay bà ta, “Tiền này mẹ cất đi, đừng đưa cho ông ta nhiều quá.”
Đôi mắt Trương Phương ướt ướt, gật đầu.
“Con phải tự chăm sóc tốt bản thân đấy.” Trương Phương lưu luyến không rời nhìn cậu.
Bắc Thần gật đầu, nhìn bà ta rời đi.
Trương Phương vừa đi được một đoạn, trên mặt nào còn không tha, trong mắt tràn đầy tính kế.
Bà ta nhìn xấp tiền dày cộm trên tay, nở nụ cười đắc ý.
Giờ thằng nhãi kia leo lên được đại tiểu thư, sau này bà ta cũng không cần ra ngoài làm việc nữa, cứ trực tiếp đến chỗ nó lấy là được.
Trương Phương vừa lòng rời đi.
Đến khi Bắc Thần về, Bắc Vũ Đường hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Bắc Thần lắc đầu, “Không có việc gì.”
“Hẳn là mẹ cậu nhớ cậu nên đến thăm cậu.
Cô ấy có mang đồ ăn ngon cho cậu không?” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm, nhìn về phía tay cậu, thấy hai tay cậu trống trơn thì cười xấu hổ, “Haha, mẹ cậu nhất định bận quá nên quên mang cho cậu thôi.”
Bắc Thần lại vì lời cô mà biểu cảm hơi cứng lại, trong lòng như có gì đó phun trào ra, nhưng rất nhanh đã bị cậu ấn xuống.
Cậu không muốn suy nghĩ sâu, cũng không muốn nghĩ theo chiều hướng đó.
Bắc Vũ Đường sắc bén chú ý được sự giãy giụa chợt xuất hiện trong mất cậu, môi hơi cong lên.
Chuyện này vội cũng không được, từ từ để cậu cảm nhận được mẹ cậu có thật sự quan tâm, yêu thương cậu như cậu nghĩ không.
Quen rồi, lại phát hiện, cũng không đến mức chịu đả kích quá lớn.
Ngày đó, trên đường đi WC, Bắc Thần bị một đám người chặn đường, người dẫn đầu rõ ràng là Hoàng Hiên.
“Bắc Thần, đi theo bọn tao lên sân thượng.” Hoàng Hiên trực tiếp ra lệnh.
Bắc Thần nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt liếc qua Hoàng Hiên một cái rồi hờ hững thu hồi tầm mắt, tách hai người đang chặn trước mặt ra.
Đám người Hoàng Hiên hoàn toàn không ngờ Bắc Thần lại dám làm như thế, đặc biệt là Hoàng Hiên.
Bắc Thần làm lơ hắn giống như đang khiêu chiến với hắn vậy.
“Mẹ nó, dám lơ ông mày!” Hoàng Hiên mắng chửi một câu, ra lệnh cho những người khác, “Dạy dỗ nó thật tốt cho tao!”
“Mấy người đang làm gì?” Cuối hành lang, tiếng quát chói tai của Bắc Vũ Đường vang lên.
Tất cả mọi người không dám động.
Hoàng Hiên thấy Bắc Vũ Đường đến, lập tức thu hồi bộ dáng hung thần ác sát, tươi cười ấm áp.
Trước khi Bắc Vũ Đường đến gần, Hoàng Hiên thấp giọng nói, “Bắc Thần, mày chính là thằng phế vật chỉ biết trốn sau lưng con gái.”
Đáy mắt Bắc Thần xẹt qua tia sáng lạnh.
“Giờ Vũ Đường che chở mày, tao không động vào mày.
Nhưng luôn sẽ có lúc mày đi mình, lúc đó chính là lúc mày chết.
Phế vật.” Hoàng Hiên cắn mạnh hai chữ Phế vật.
Đôi tay rũ xuống bên người Bắc Thần hơi cong lại, trong lòng bàn tay là một năng lượng khủng bố.
Lúc họ nói chuyện, Bắc Vũ Đường đã đến gần.
Ánh mắt cô bất thiện nhìn thoáng qua đám người, đặc biệt là Hoàng Hiên, “Hoàng Hiên, có vẻ cậu không để tôi vào mắt quá nhỉ.
Bắc Thần là người của tôi, cậu dám động vào cậu ấy?”
Hoàng Hiên vẻ mặt vô tội nói: “Oan uổng quá, tớ đâu dám đâu.
Chỉ là vừa lúc gặp thôi mà, đúng không?”
Hoàng Hiên quay đầu nhìn Bắc Thần, ánh mắt mười phần cảnh cáo.
Hắn còn lo cậu sẽ không phối hợp, nào ngờ Bắc Thần lại gật đầu, “Đúng vậy.”
Hoàng Hiên thấy cậu phối hợp như vậy thì cười vừa lòng.
Hừ, đúng là một kẻ yếu đuối!
Một kẻ yếu đuối sao xứng đứng bên Vũ Đường.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường đảo quanh hai người họ, Bắc Thần phối hợp như vậy khiến đáy lòng cô hơi trầm xuống, luôn có cảm giác chẳng lành.
“Vũ Đường, sao tớ dám động vào người của cậu chứ.” Hoàng Hiên cười nói.
Bắc Vũ Đường trừng hắn cảnh cáo, “Tốt nhất là như vậy.
Các cậu động đến cậu ấy chính là động đến tôi.”
Câu cuối cùng không chỉ là lời cảnh cáo riêng Hoàng Hiên mà là cảnh cáo cả những người khác nữa.
Bắc Vũ Đường vươn tay kéo Bắc Thần rời đi.
Hoàng Hiên âm trầm nhìn chằm chằm hai người rời đi.
Tên tiểu bạch kiểm âm hồn không tan kia, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị hắn thịt!
-
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, đèn ở Nghê Hồng lập loè, cuộc sống về đêm đã bắt đầu.
Trước cửa câu lạc bộ đêm lớn và náo nhiệt nhất thành phố đều là xe hơi sang trọng dừng lại.
Lúc rạng sáng, một đám thiếu niên trẻ tuổi từ câu lạc bộ ra, ai về xe nấy.
Hoàng Hiên lảo đảo lắc lư mở cửa xe, xe nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ, vào nội thành.
Khi hắn đến nội thành, không được vài phút, trước xe đã xuất hiện thứ gì đó, sau đó nghe tiếng dường như có gì đó đâm vào xe.
Hoàng Hiên giẫm mạnh chân phanh, tiếng bánh xe ma sát mặt đường chói tai vang lên, xe vững vàng dừng lại.
Hoàng Hiên vỗ đầu mình, híp mắt đi lên trước, dưới ánh đèn xe, một bóng người mặc áo choàng đen ngã trên đất.
Hoàng Hiên nhăn mày lại, cởi dây an toàn, xuống xe đi về phía người nọ.
Khi hắn tới gần người nọ rồi, đang định xem người đã chết hay chưa, người đó lại bất ngờ đứng dậy, xoay ngược bay thẳng về phía hắn, một đôi tay mạnh mẽ thon dài bóp lấy cổ hắn.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Hoàng Hiên bị doạ sợ, hắn còn chưa tỉnh táo hẳn, mãi đến khi đau đớn từ cổ truyền đến và ngực không thở được khiến hắn hoàn toàn tỉnh rượu.
Hoàng Hiên hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, một bộ áo choàng đen, trên mặt mang theo mặt nạ đen, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo lộ ra.
“Mày...!Mày muốn làm gì?” Hoàng Hiên cảm nhận được mùi vị của cái chết, khiến sự sợ hãi của hắn trỗi dậy.
Đối phương không trả lời, đôi mắt lạnh lẽo không chút tình cảm nhìn hắn, giống như là nhìn một con cá chết.
Ngón tay người đó từ từ bóp lại, Hoàng Hiên cảm giác như mình sắp tắt thở, không, chính xác mà nói thì trước khi tắt thở, cổ hắn sẽ bị người nọ bóp gãy.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Không, không, đừng giết taa!”
Sát ý trong mắt đối phương rất rõ ràng, không chút che giấu.
“Tao...!Tao có thể cho mày rất nhiều...!Rất nhiều tiền.
Bạn đang đọc bộ truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung, truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung , đọc truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung full , Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung full , Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung chương mới