Văn Tây kinh ngạc ngồi dậy, căm tức nhìn chằm chằm Giả Tỳ Tu đang giơ chân ra.
"Nếu như bị thương có thể gọi đến số điện thoại này và liên hệ với luật sư của tôi. Anh ta sẽ thương lượng với cậu về số tiền bồi thường. Nhưng trước tiên, anh ta sẽ cùng cậu thảo luận một chút về việc liên quan đến quỷ hút máu chưa có sự đồng ý của những chủng tộc khác mà ra tay... Sẽ phải chịu phạt như thế nào."
Giả Tỳ Tu tiến lên một bước, ung dung khom lưng, đưa một tấm danh thiếp tới.
Văn Tây cúi đầu liếc mắt nhìn, bị viền vàng đại biểu cho tộc Tỳ Hưu và hoa văn đại biểu cho thân phận tộc trưởng ở trên đó làm nóng đến run người.
Làm thế nào mà tộc trưởng một tộc có thể tham dự một bữa tiệc nhỏ như vầy được?
Mà đây còn là tộc Tỳ Hưu, đám thần giữ của kia không phải đều bận rộn kiếm tiền hay sao? Tại sao lại rảnh rỗi đi xã giao chứ?
Văn Tây như gặp quỷ mà liếc nhìn Giả Tỳ Tu, sau đó đứng dậy không nói một lời liền bỏ chạy.
Uy danh của tộc Tỳ Hưu khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật.
Phải biết, trước đây có một ma cà rồng không nhịn được đã ra tay bắn những người Tỳ Hưu trên phố lớn, nhưng bị cáo được cho biết rằng thậm chí một chiếc quan tài còn không có. Cuối cùng con ma đen đủi kia nhà nghèo chỉ có bốn bức tường, ngủ đều chỉ có thể nằm đất, hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm làm quỷ hút máu.
Tin tức về vụ án thương tâm này khiến các ma cà rồng thở dài. Bọn họ đều dồn dập mắng nhiếc Tỳ Hưu là tên khốn nạn hút máu muỗi và ma cà rồng, miệng còn đặt ngay động mạch chủ, thề sẽ không để ma cà rồng tự mình làm tổn thương đến xương tủy của mình.
Chuyện này quả thật còn hơn cả ma cà rồng, là ma cà rồng khi thấy cũng phải đi đường vòng qua ma cà rồng.
Quỷ hút máu giả mạo Văn Tây chạy trối chết, chỉ lo xảy ra kiện cáo, quỷ hút máu chân chính Giả Tỳ Tu quay người, đưa tay ra, thu hồi bao tay lại vào Túi Càn Khôn. Hắn nhìn Hàn Bạc, trầm giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ."
Hàn Bạc liếc mắt nhìn ngũ quan anh tuấn của hắn, phản xạ có điều kiện che miệng khom lưng.
"Oẹ—— "
"..." Trán Giả Tỳ Tu nhảy dựng lên, sau nhiều ngày hắn vẫn chưa quen được việc bị Hàn Bạc coi là một con quỷ xấu xí.
"Ta không sao, cám ơn." Hàn Bạc nôn xong, yếu ớt nắm lấy tay Giả Tỳ Tu, giống như một bà lão đi đường bất hạnh, "May mà ngươi đến rồi... Ngươi còn chưa thấy đám người muốn kết thân ở bữa tiệc đâu, nói ra thì không ai tin... Mấy con quỷ trong đó đều xấu hơn ngươi."
"..." Gân xanh trên trán xàng nhói thêm, Giả Tỳ Tu giả cười nói, "Quá khen rồi."
"Không có gì." Hàn Bạc đứng thẳng, vỗ về Giả Tỳ Tu như một người anh lớn, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, " Sao đột nhiên ngươi trở nên trưởng thành như vậy."
"Ngươi nói làm như ta là quả bí ngô không chừng..." Giả Tỳ Tu bất đắc dĩ nói, "Dùng hàng dự trữ."
Giả Tỳ Tu có thể khôi phục hình dạng trưởng thành, phải nói đến đống tóc hắn lấy được từ trên đầu Hàn Bạc cách đây vài giờ.
Và đống tóc tróc đây hắn từng nhổ cho Hàn Bạc.
Năm phút trước.
Giả Tỳ Tu ở trong phòng chờ mãi chờ không thấy người trở về.
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ càng sợ nếu Hàn Bạc thật sự ghép đôi được với người ở tộc khác, thì sẽ tự mình đi hút "Vô thượng Kim Bảo "
Độ khó càng lớn.
Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu chưa bao giờ đầu tư các khoản có nguy hiểm, cũng sẽ đem nguy cơ bóp giết từ trong trứng nước.
Hắn nói làm liền làm, lấy hàng dự trữ từ trong túi càn khôn ra, hút mạnh một hơi.
Cuối cùng hắn nhanh chóng thay đổi trở lại hình dạng trưởng thành của mình.
"Ngươi có thể duy trì trạng thái này trong bao lâu?" Hàn Bạc hỏi.
"Khoảng ba tiếng nữa, duy trì lâu sẽ không đủ linh lực."
"Không đủ thì tìm đến ta lấy." Hàn Bạc quyết định dứt khoát, "Ít nhất phải chống cự được đến sáng mai."
"?" Giả Tỳ Tu không hiểu ra sao, "Tại sao?"
"Chúng ta sẽ quay một cảnh hôn." Hàn Bạc lời ít mà ý nhiều, "Ta sẽ thương lượng tiền bạc với ngươi."
Đổi lại là mấy con quỷ khác phải mất nửa ngày mới xong.
"Ồ ——" tộc trưởng tộc Tỳ Hưu như hiểu được ánh mắt của mị ma, hắn cười tươi đến rõ ràng, được đà lấn tới, "Không ngờ trong lòng ngươi ta lại có địa vị cao như vậy."
"Không phải." Không ngờ Hàn Bạc cũng không phản bác lại, cậu thân mật đến gần Giả Tỳ Tu, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ, "Đúng rồi, chủ tịch điện hạ, nhớ thanh toán hóa đơn khi nữa tiệc nha."
"Ngươi ăn gì rồi?" Nụ cười Giả Tỳ Tu cứng đờ.
"Của xí nghiệp nhà ngươi đó." Hàn Bạc chỉ xuống đất rồi chỉ lên bàn, "Khách dự tiệc phải trả tiền cho những món họ ăn."
"... Ngươi đã ăn bao nhiêu?"
"... Không nhiều." Hàn Bạc cười e thẹn.
"Thấy gì là ta ăn hết á."
Giả Tỳ Tu: "..."
Giả Tỳ Tu xoay người rời đi: "Tạm biệt."
Hắn không muốn Vô thượng Kim Bảo, linh lực cũng không cần, làm hamster cả đời cũng tốt.
Ít nhất sẽ không chết sớm vì nhồi máu cơ tim.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!