TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: riri_1127
Chương 5: Muốn hôn, rất muốn hôn em
Du Nguyệt gõ mấy lần đối phương phía sau cửa mới khoan thai đến chậm.
Vì bị cúp điện nên trong phòng anh cũng tối đen, nhờ ánh đèn pin trên điện thoại di động, cô nhìn thấy Nguyễn Tự Bạch đã thay một bộ quần áo màu đen thoải mái, tay anh cầm khăn tắm và tóc còn hơi ẩm ướt, cô nhìn thì biết vừa rồi hẳn là anh đang tắm.
"Cái kia..." Du Nguyệt gãi đầu có chút ngượng ngùng, "Nhà anh có điện không?"
Nghe cô hỏi xong Nguyễn Tự Bạch mới quay đầu lại đưa mắt nhìn nhà mình sau lưng, nghiêm túc đáp lời, "Không có."
"Vậy máy tính anh còn pin không?"
"Hôm nay tôi còn công việc chưa hoàn thành... Muốn mượn máy tính của anh dùng một lát có được không?"
Nguyễn Tự Bạch vừa lau tóc vừa nhường đường cho cô, "Vào đi, tôi đi xem thử."
"Cảm ơn."
Mượn ánh sáng đèn pin, Du Nguyệt cũng nhìn sơ qua nhà anh, có thể là vừa mới dọn đến nên rất trống trải, hầu hết đồ trang trí trong nhà chỉ có ba màu đen, xám và màu trắng, đơn giản theo phong cách Châu Âu.
Tuy nhìn đơn giản nhưng những món đồ nội thất này không hề rẻ, trong đó có một số thứ cô đã từng thấy khi lắp đặt thiết bị cho nhà mình, giá cả xa xỉ.
Du Nguyệt nhịn không được cảm khái trong lòng, làm người có tiền thật tốt.
Đi theo anh qua phòng khách vào phòng làm việc, Nguyễn Tự Bạch mở máy tính xách tay trên bàn và tiếc nuối nói với cô rằng nó đã hết pin.
Du Nguyệt lập tức hoảng đến độ xoay vòng.
Nhà cô ở tầng 8, không có thang máy nên cô không dám đi thang bộ một mình, đi ra ngoài muộn như vậy cũng chẳng an toàn. Điều càng làm cho cô nóng vội chính là đã 22 giờ, mà cô phải viết thêm 4000 chữ và biên tập lại, thật sự là không kịp mà!
"Có thể dùng điện thoại không?" Nguyễn Tự Bạch hỏi cô.
Du Nguyệt ủ rũ, "Điện thoại tôi hết pin rồi, hôm nay quên sạc."
Người đàn ông thuận tay tìm tên bàn làm việc, đưa điện thoại di động của mình cho cô, "Dùng của tôi đi."
Du Nguyệt giật mình nhìn anh, "Có thể chứ?"
Người đàn ông gật đầu.
Du Nguyệt đưa tay nhận lấy và cảm ơn rối rít, cô cảm động đến mức sắp khóc.
Hu hu hu, nhà hàng xóm sao lại tốt như vậy ah!
Không phải vừa rồi cô không nghĩ tới việc mượn điện thoại di động của anh để gõ chữ, nhưng dù sao điện thoại cũng là thứ mang theo quá nhiều chuyện riêng tư của một người, cô muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi bằng cách nào.
Không ngờ Nguyễn Tự Bạch hoàn toàn không để ý mà đã đưa cho cô, hơn nữa còn là cho mượn một cách sảng khoái như vậy.
Lúc này trong lòng Du Nguyệt đã là một mảnh cảm động, cô cầm lấy điện thoại di động của anh mà xém chút nữa dập đầu cảm ơn.
Điện thoại của Nguyễn Tự Bạch cũng không cài mật khẩu, Du Nguyệt rất nhanh đã nhìn thấy app WPS trong điện thoại anh, cô thuần thục đăng nhập tài khoản của mình, những bản thảo đã lưu trước đó lập tức hiện ra trước mắt.
"Moah, mẹ yêu con." Du Nguyệt kích động cầm điện thoại hôn một cái.
Người đàn ông bên cạnh theo dõi nhất cử nhất động của cô, ánh mắt anh bắt đầu trở nên thâm trầm không rõ lý do.
"Có thể tôi sẽ cần một đến hai tiếng, tôi ngồi ngay trong phòng khách nhà anh, anh yên tâm tôi sẽ không đụng vào thứ gì khác."
Du Nguyệt rất thành khẩn nói ra ý nghĩ của mình.
Anh đáp "được".
Sau khi nhận được câu trả lời, Du Nguyệt lập tức ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, hiện tại thật sự cô không có thời gian để bận tâm quá nhiều, cô phải đăng chương mới trước 23:55 đêm nay.
"Mở pin như vậy một lát sẽ hết mất, em tắt điện thoại của mình đi." Một lát sau người đàn ông bên cạnh lại nói.
"Vậy thì tối đen hoàn toàn mất!"
"Nếu dùng hết pin thì làm sao em về?" Anh hỏi.
Du Nguyệt lập tức tắt đèn pin, phòng khách rộng rãi rơi vào bóng tối.
Rất nhanh, cô đã cảm nhận được ghế bên cạnh mình lún xuống, là Nguyễn Tự Bạch ngồi.
"Nếu anh mệt thì chợp mắt một chút đi." Cô vừa gõ chữ vừa nói.
"Ừm."
Bạn đang đọc bộ truyện Môi Hôn Đỏ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Môi Hôn Đỏ, truyện Môi Hôn Đỏ , đọc truyện Môi Hôn Đỏ full , Môi Hôn Đỏ full , Môi Hôn Đỏ chương mới