TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
[Vương Linh Kiều tinh thần không yên trở lại phòng của mình....!Ả muốn kiểm kê một chút xem tài sản của mình có bao nhiêu, móc ra một chiếc chìa khoá nhỏ từ thắt lưng....!Trong nháy mắt mở ra cái rương, nhìn thấy đồ vật bên trong.
Không có tài sản quý giá của ả, chỉ có một đứa bé làn da trắng bệch cuộn tròn ở trong rương! Vương Linh Kiều sợ đến mức liên tục kêu lên thảm thiết, đạp hai chân kịch liệt lùi về phía sau....!Hai chân run rẩy bò dậy khỏi mặt đất...!thầm nghĩ: "Có quỷ, có quỷ!"....!Vội vàng lao ra ngoài, lột tấm bùa dán ở bên ngoài phòng nàng xuống, dán lên ngực....!Tìm một cây treo quần áo, từ xa dùng nó lật cái rương lại...!Căn bản không có đứa bé nào cả.
Vương Linh Kiều cầm cây treo quần áo đó ngồi xổm xuống....!Bỗng nhiên phát hiện...!có một đứa bé màu trắng ở trong gầm giường, đang đối mặt với ả.
....! Đột nhiên, cửa phòng mở rộng ra.
Ôn Triều nói: "Lão tử kêu các ngươi đi làm cho ả tiện nhân kia câm miệng, không phải kêu các ngươi đi vào..." Hắn vừa quay đầu lại...!thấy được một nữ nhân, đứng ngay cửa phòng hắn.
Nữ nhân này mũi nghiêng mắt lệch, ngũ quan giống như bị người ta đánh cho tan nát rồi khâu lên lại một lần nữa....!Cả khuôn mặt méo mó không ra hình dạng gì cả.
Đây là Vương Linh Kiều!....!Ôn Triều la lên một tiếng, rút kiếm của mình ra, chém tới một nhát: "Cút! Cút ngay!"
Vương Linh Kiều bị hắn chém một kiếm vào vai, ngũ quan càng vặn vẹo dữ tợn hơn, thét to: "Á a a a a a....!Đau a a a a --- Đau a a a a!!!" Ôn Triều ngay cả kiếm cũng không dám rút ra, chụp lấy một cái ghế ném về phía ả.
Ghế đập trúng ả bể tanh bành, Vương Linh Kiều loạng choạng, khuỵu xuống, làm như dập đầu với người nào đó, miệng nói không rõ chữ: "....!Thực xin lỗi...!Thực xin lỗi...!Tha cho ta, tha cho ta, tha cho ta hu hu hu...." Ả vừa dập đầu, máu vừa chảy ra từ thất khiếu của ả.
Cửa bị ả chặn, Ôn Triều không thể nào chạy ra, đành phải đẩy cửa sổ ra, gào thét kêu lên: "Ôn Trục Lưu! Ôn Trục Lưu!!!"
Vương Linh Kiều nhặt một cái chân ghế gãy trên mặt đất, điên cuồng nhét vào trong miệng mình, vừa nhét vừa cười, cái chân ghế thế mà cứ như vậy bị ả nhét vào một đoạn! Ôn Triều hồn phi phách tán, đang định nhảy cửa sổ bỏ chạy, bỗng nhiên phát hiện, trong sân vườn, giữa ánh trăng trải dài trên mặt đất, một bóng người màu đen đang đứng.]
Oán linh quấn thân, nuốt trọng cái chân ghế mà chết! Rốt cuộc đọc đến kết cục của hạng người âm hiểm chó cậy thế chủ như Vương Linh Kiều này, Nhiếp Hoài Tang cảm thấy một trận thoải mái, chỉ là, "Vì sao không đi gặp mặt Giang Trừng trước?" Sống sót trở về từ địa ngục, việc đầu tiên chính là chặn giết Ôn cẩu, ừm, kẻ thứ nhất khai đao là Vương Linh Kiều, có thể thấy được Ngu phu nhân, Giang tông chủ bọn họ còn có tai họa của Giang gia, ảnh hưởng đối với Nguỵ Vô Tiện, không hề giống một chút nào với biểu hiện lạc quan bên ngoài của hắn nha.
Nguỵ Vô Tiện xua tay, diễn xuất khoa trương nói: "Cận hương tình khiếp (nỗi hồi hộp khi về gần đến quê nhà), cận hương tình khiếp đó hiểu không a! Lại nói ta chính là đại sư huynh của Vân Mộng Giang thị, việc bị bắt bị đánh mất mặt như vậy làm sao có thể cứ thể bỏ qua, đương nhiên là tìm về rửa nhục một phen trước đã, có thành tích rồi còn có gì mà không nói được".
Nhiếp Hoài Tang gục mặt xuống, trên mặt viết ba chữ quá giả rồi cực kỳ rõ ràng, bị lừa gạt mấy lần, hắn hiện giờ từ chối phối hợp với kiểu viện cớ qua loa ngoài mặt thế này.
Nguỵ Vô Tiện: Đây là lời nói thật mà ngươi cũng không tin, trách ta sao?
Kim Tử Hiên đột nhiên nói: "Chắc không phải là sợ hãi chột dạ đấy chứ?"
Mọi người: Nguỵ Vô Tiện mà biết sợ hãi chột dạ, đây là đùa ai?
Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng đối mặt, "Kim khổng tước, ngươi không nói, cũng không ai coi ngươi là người câm".
Giang Yếm Ly thở dài, a Tiện ngốc à!
Lại là như vậy sao? Lam Vong Cơ trong lòng cảm xúc lẫn lộn, vì sao người khác dễ như trở bàn tay đã có thể biết được, mà y lại không thể nhìn ra....!Khẽ vuốt ve mạt ngạch buộc trên cổ tay người trong lòng ngực, Lam Vong Cơ thầm nói, không sao, bọn hắn còn có tương lai sau này.
[Cùng lúc đó, Giang Trừng đứng ở trước một khu rừng, cảm thấy có người đến gần, hơi quay đầu.
Người tới một thân bạch y, cột mạt ngạch, dải lụa sau lưng nhẹ bay phất phơ theo gió, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, cực kỳ tuấn tú cực kỳ nhã nhặn, dưới ánh trăng, cả người làm như bao phủ một quầng sáng nhàn nhạt.
Giang Trừng lãnh đạm nói: "Lam nhị công tử".
Lam Vong Cơ vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu nói: "Giang tông chủ".
Hai người sau khi chào hỏi xong thì không có gì để nói, dẫn theo tu sĩ của mình, trầm mặc ngự kiếm đi.
Hai tháng trước, Lam thị Song Bích và Giang Trừng tấn công bất ngờ, đoạt lại kiếm của đệ tử các gia tộc bị thu giữ trong "kỳ giáo hoá" của Ôn Triều, vật về nguyên chủ.
Tam Độc, Tị Trần lúc này mới trở về trong tay từng người bọn hắn.
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ quét qua một thanh kiếm khác bên hông Giang Trừng, sau đó dời mắt đi.
Sau một lúc lâu, y nhìn thẳng phía trước, nói: "Nguỵ Anh vẫn không xuất hiện?"
Giang Trừng nhìn y một cái, làm như kỳ quái vì sao y lại đột nhiên hỏi tới Nguỵ Anh, đáp: "Không có".
Giang Trừng nhìn nhìn Tuỳ Tiện ở bên hông, nói: "Người bên ta vẫn chưa tìm được tin tức của hắn, nhưng hắn mà trở lại chắc chắn sẽ tìm ta, xuất hiện rồi ta sẽ trả kiếm cho hắn".]
Vẫn chưa xuất hiện? Đây rốt cuộc là đã tìm bao lâu, rồi đã hỏi bao nhiêu lần a? Nhiếp Hoài Tang lại nhìn nhìn hai người hiện giờ đã thành đôi, Hàm Quang Quân xưa nay tâm tư kín đáo, rõ ràng thấy Giang huynh mang "Tuỳ Tiện" của Nguỵ huynh nhưng vẫn mở miệng hỏi, có thể thấy được lòng quan tâm rất sâu sắc, nói không chừng cũng đã tốn không ít công sức đi tìm người, làm thế nào sau khi gặp nhau hai người lại trở nên đối chọi gay gắt? Chẳng lẽ cũng là tình thú?
Bất quá, mỗi lần viết đến Hàm Quang Quân, trên Thiên Thư Thạch này luôn không ngần ngại ca ngợi trên trời dưới đất, lời lẽ độc nhất vô nhị, hắn đọc đến phát ngấy!
Nguỵ Vô Tiện đối với chuyện này cảm thấy trong lòng rất an ủi, mặc dù đã trôi qua rất lâu rồi.
Lúc ấy, vẫn là sợ hãi, hắn chia cách với những người khác, không chỉ là cảnh còn người mất, còn có nhìn như trong gang tấc, nhưng thật ra xa tận chân trời....
[Chẳng bao lâu, hai người dẫn theo một đám tu sĩ chạy tới Trạm Giám sát mà Ôn Triều đang ẩn núp, chuẩn bị tấn công ban đêm.
Còn chưa vào cửa, ánh mắt Lam Vong Cơ đã ngưng trọng, Giang Trừng nhíu mày.
Âm khí bốn phía, oán khí lan tràn....!Cảnh tượng bên trong Trạm Giám sát vô cùng thảm thiết.
Sân vườn, khắp nơi đều là thi thể.
Hơn nữa không chỉ sân vườn, mà ngay cả bụi hoa, hành lang, cây mộc lan, thậm chí trên nóc nhà đều chất đầy thi thể.
Bạn đang đọc bộ truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư, truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư , đọc truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư full , Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư full , Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư chương mới