TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
["Nguỵ công tử, ngươi có biết gian nhà này là chỗ nào không?"...!Lam Hi Thần liếc hắn một cái, nói: "Đây là nơi ở của mẫu thân ta năm đó tại Vân Thâm Bất Tri Xứ....!Nói là nơi ở...!không bằng nói là nơi giam lỏng".....!Lam Hi Thần cúi người xuống bên bụi hoa long đảm nói: "Lúc phụ thân ta là thiếu niên, một lần trên đường săn đêm trở về, ở bên ngoài thành Cô Tô gặp được mẫu thân ta".
Hắn hơi mỉm cười, nói: "Nghe nói, là vừa gặp đã thương"....!"Nhưng nữ tử này đối với ông cũng không yêu, hơn nữa, đã giết chết một vị ân sư của phụ thân ta...!Phụ thân ta đương nhiên rất đau khổ.
Nhưng ông vẫn không nói một tiếng mà cùng bà bái thiên địa....!Sau khi kết thúc buổi lễ, phụ thân ta liền tìm một gian nhà, nhốt mẫu thân ta lại, rồi tìm một gian nhà khác, tự nhốt chính mình.
Gọi là bế quan, thật ra là ăn năn hối lỗi"....!Sau một hồi lâu, Lam Hi Thần thấp giọng nói: "....!Đến khi ta và Vong Cơ sinh ra, lập tức ẵm chúng ta ra cho người khác chăm sóc, hơi lớn một chút, thì giao cho thúc phụ dạy dỗ.
Thúc phụ ta...!vốn tính tình ngay thẳng, vì việc của mẫu thân ta mà càng đặc biệt căm hận những người có phẩm hạnh không phù hợp, bởi vậy ông dạy bảo ta và Vong Cơ cực kỳ tận tâm, cực kỳ nghiêm khắc.
Mỗi tháng chúng ta chỉ có thể gặp mẫu thân một lần, tại gian tiểu trúc này....!Bà đặc biệt thích chọc ghẹo Vong Cơ, chỉ là con người Vong Cơ, càng chọc thì y càng không chịu nói chuyện, càng không có sắc mặt tốt, từ nhỏ đã như vậy.
Nhưng," hắn cười nói: "Tuy rằng Vong Cơ chưa bao giờ nói, nhưng ta biết, mỗi tháng y đều mong chờ đến cái ngày được gặp mặt mẫu thân đó.
Y như vậy, ta cũng vậy"
Nguỵ Vô Tiện tưởng tượng Lam Vong Cơ tuổi còn nhỏ được mẫu thân ôm vào lòng, khuôn mặt trắng nõn phồng lên thành bộ dạng đỏ hồng, cũng bật cười theo.
Nhưng Lam Hi Thần lại nói: "Nhưng có một ngày, thúc phụ bỗng nhiên nói với chúng ta, không cần đi nữa.
Mẫu thân không còn nữa...!Khi đó quá nhỏ, vẫn không hiểu cái gì gọi là không còn nữa, mặc kệ người khác khuyên nhủ an ủi thế nào, thúc phụ trách mắng như thế nào, mỗi tháng y đều tiếp tục đến nơi này, ngồi dưới hành lang chờ người mở cửa cho y.
Đến sau khi lớn hơn một chút, hiểu rõ mẫu thân sẽ không quay trở lại, sẽ không có ai mở cửa nữa, y vẫn cứ đến".
....!Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện dừng lại trên hành lang gỗ của gian tiểu trúc, làm như nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ, cột mạt ngạch ngồi đoan đoan chính chính trước cửa phòng, trầm mặc chờ đợi cánh cửa kia mở ra, "Lam phu nhân nhất định là một nữ nhân rất dịu dàng".
Lam Hi Thần nói: "Mẫu thân trong trí nhớ của ta thật sự là như vậy.
Ta không biết năm đó vì sao bà phải làm chuyện như thế, mà trên thực tế, ta cũng...!cũng không muốn biết".
Sau khi im lặng một hồi lâu, Lam Hi Thần lấy Liệt Băng ra, trong gió đêm chợt vang lên tiếng tiêu sụt sùi...!Giờ này khắc này, tiếng tiêu tuyệt vời vẫn khiến người ta nghe không ra tư vị gì.]
Thiếu niên anh hùng, hào hoa phong nhã, lại giày vò vì một chữ tình.
Nhưng mà, chặt không được tơ tình, không buông bỏ được ân oán, chỉ đành vì nàng, vì mình, cả hai đều giam cầm trong không gian nhỏ hẹp.
Nguỵ Vô Tiện đọc đoạn này, trong lòng thật là cảm khái, hoá ra năm đó Thanh Hành Quân - Tông chủ Lam thị thế hệ trước – giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang là rút lui theo cách như vậy, ẩn tình thế này đúng thật là không có gì đáng nói.
Nhưng, so với cùng nhìn về phía trước, hoặc trở mặt thành thù, thì hành động của Thanh Hành Quân, hẳn là kết cục mà người Lam gia có khả năng nghĩ ra nhất hoặc là kết cục thích hợp nhất.
Ít nhất, hai người còn sinh được một cặp con nối dõi.
Thổn thức qua đi, cuối cùng hiểu được, vì sao nhắc đến Thanh Hành Quân, Lam lão nhân đối với chuyện của hắn và Lam Trạm, liền dễ dàng nhẹ giọng đi vài phần.
Chỉ là, rõ ràng lúc song thân còn sống, lại hiếm có hạnh phúc gia đình, con trẻ có tội tình gì.
Nghĩ lại Lam Trạm nhỏ xíu, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, cứ bướng bỉnh chờ đợi một cánh cửa không bao giờ mở, liền cảm thấy trong lòng ê ẩm mềm nhũn và hụt hẫng, rất muốn đem Nhị ca ca với gương mặt hồng hào, tay chân nhỏ xinh ôm lại đây để mặc sức xoa nắn một phen.
Đối với Lam Vong Cơ mà nói, cho dù ký ức khi còn bé giống như một cuộn tranh dễ bị phủ bụi trần, nhưng hình ảnh mẫu thân dựa vào cửa sổ mỉm cười vẫn luôn khắc ghi tận đáy lòng, chưa hề phai nhạt.
Nhìn người trước mắt, ánh mắt Lam Vong Cơ không tự giác mà trở nên nhu hoà.
Mẫu thân, ta đã đạo lữ là ai rồi.
Hay là xin huynh trưởng tập trung vẽ một bức tranh, để mình cùng Nguỵ Anh bái lạy? Không ổn, huynh trưởng tuy rằng giỏi vẽ tranh chân dung, nhưng từ lúc nhỏ học vẽ gương mặt mỉm cười của mẫu thân không giống lắm, vẫn là đợi sau khi tắm gội dâng hương tự mình cầm bút vẽ đi.
Lam Hi Thần thấy ánh mắt đệ đệ nhìn hắn rồi lại quay đi, nhịn không được trong lòng phỏng đoán, đây là đang bắt bẻ hắn sao? Trong nháy mắt có loại cảm nghĩ đệ đệ của mình cũng không làm mình bớt lo.
Hơn nữa không nghĩ tới, lại là từ trong miệng hắn tiết lộ mấy chuyện cũ năm xưa này, hắn trong sách thật sự là cũng khổ tâm lắm thì phải.
[Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc đen và mạt ngạch của Lam Hi Thần đã hơi rối, mà gia chủ Cô Tô Lam thị xưa nay rất chú trọng dáng vẻ lại hoàn toàn không để ý tới, cho đến khi khúc nhạc kết thúc, lúc này mới buông Liệt Băng xuống, nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ đêm khuya không thể tấu nhạc, hôm nay ta nhiều lần khác thường, khiến Nguỵ công tử chê cười....!Thân thế của ta và Vong Cơ, Cô Tô Lam thị chưa bao giờ lộ ra với bên ngoài, ta vốn không nên nói với ngươi.
Tối nay là ta bỗng nhiên muốn tâm tình với ngươi một lát, nhất thời xúc động".
Bạn đang đọc bộ truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư, truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư , đọc truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư full , Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư full , Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư chương mới