TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Toàn bộ bên trong thế giới của Quách Vị giờ đây chỉ còn lại có tiếng tim đập của chính cậu.
Đôi môi Nguyễn Diệc Vân chỉ dừng lại ở trên da của cậu ngắn ngủi trong một giây, liền rời đi, để lại một dấu hôn nóng bỏng.
Quách Vị giơ tay lên, mu bàn tay đè xuống một mảng da nhỏ kia, hé miệng, lại nửa ngày không nói ra lời nói, chỉ chỉ ngốc nghếch mà liếm môi một cái.
Nguyễn Diệc Vân cũng không thèm để ý, lại gần cậu, nhìn cậu rồi cười tủm tỉm.
Quách Vị thử hít thở sâu mấy lần, rốt cục khôi phục một chút bình tĩnh.
Mà khi cậu mở miệng, âm thanh vẫn còn hơi run rẩy: "Tớ đoán...!Tớ đoán cậu cũng thích tớ."
Cậu đang nói chuyện đồng thời cũng nhìn Nguyễn Diệc Vân phía đối diện, vừa thích vừa nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Ít nhất là rất có hảo cảm."
Nguyễn Diệc Vân khẽ mím môi dưới, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, vẫn chỉ là đang cười.
Quách Vị lôi kéo tay hai bọn họ để cùng nắm tay nhau, truy hỏi: "Đúng hay không?"
Nguyễn Diệc Vân rốt cục mở miệng, nói hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu thật đáng yêu."
Quách Vị mặt đỏ tới mang tai từ lâu, lại không tha thứ mà truy hỏi: "Cậu có phải là cũng thích...!Cũng có một chút thích tớ?"
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu.
Sau đó, anh trong ánh mắt thất vọng của Quách Vị nhấc lên một cái tay khác, ngón tay trỏ cùng ngón tay cái cách nhau 1 chút, rồi từ từ kéo xa, nói: "Không phải chỉ một chút chút đâu."
Sau khi nói xong, anh đem tay nắm cùng Quách Vị hồi lâu rút ra, dùng hai tay ôm lấy Quách Vị, cả người nhích lại gần.
Quách Vị ngốc lăng chốc lát, nhanh chóng cũng giơ tay lên, ôm trở lại.
Điều này quá tuyệt vời.
Trước đây không lâu, trong lòng cậu mong đợi to lớn nhất, cũng cùng lắm là cùng Nguyễn Diệc Vân dắt tay.
Mà hiện tại, bọn họ ôm nhau, là Nguyễn Diệc Vân chủ động.
Cứ như vậy qua một hồi lâu, Quách Vị cười ra tiếng.
"Tớ vui lắm!" Cậu nói.
Nguyễn Diệc Vân gật gật đầu: "Ừm."
Quách Vị lại hỏi: "Vậy cậu đống ý để tớ làm bạn trai của cậu sao?"
Nguyễn Diệc Vân lui về phía sau, cùng cậu tạo ra một chút khoảng cách: "Cậu không chỉ có cả tay chân đều động vào tớ rồi, còn hỏi vấn đề thế này?"
Quách Vị theo bản năng muốn phủ nhận, rất nhanh liền ý thức được tay của chính mình giờ khắc này hoàn toàn đặt lên trên eo Nguyễn Diệc Vân, chẳng còn sức thuyết phục gì.
Cậu đỏ mặt nói rằng: "Nếu như cậu không muốn, tớ sẽ không làm như vậy."
Nguyễn Diệc Vân như trước nhìn cậu: "Tớ muốn."
Quách Vị trừng mắt nhìn, cúi đầu, mấy giây sau không ngờ "Xì xì" một chút cười ra tiếng.
Nguyễn Diệc Vân cũng bị dáng dấp của cậu chọc cho nở nụ cười, lại một lần nữa tới gần cậu, siết chặt cánh tay.
Quách Vị dùng sức ôm lấy, cười đến không ngậm miệng lại được, bởi vì phấn khởi thân thể trái phải đu đưa, Nguyễn Diệc Vân bị ép cũng chỉ có thể cùng cậu đồng thời đu đưa.
"Ta rất vui!" Cậu nói.
Nguyễn Diệc Vân dịu dàng vỗ vỗ sống lưng cậu: "Ừ."
"Tớ là người hạnh phúc nhất trên thế gian này!" Cậu còn nói, "Thế giới này đối với tớ thật tốt!"
Nguyễn Diệc Vân không lên tiếng nữa, hơi nghiêng đầu, giống như lúc nãy như vậy, hôn một cái lên má của cậu.
Quách Vị vì thế run nhẹ lên, ngay sau đó, trong lòng cũng trở nên phấn khích, muốn làm chuyện tương tự.
Nguyễn Diệc Vân nếu đã chủ động hôn cậu, vậy khẳng định cũng sẽ không từ chối cậu làm như vậy đi.
Quách Vị cẩn thận từng li từng tí một quay đầu, ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình.
Trong mắt chỉ thấy hai má trơn bóng da nhẵn nhụi của Nguyễn Diệc Vân, không gian hít thở tất cả chứa đầy mùi hương quyến rũ trên tóc Nguyễn Diệc Vân.
Cậu nín thở, lo lắng bước tới gần, ngay trước khi kịp chạm vào anh, Nguyễn Diệc Vân bỗng nhiên buông lỏng cánh tay ra, xoay người lại.
"Hình như có ai đang gọi chúng ta vào!"
Quách Vị lúc này mới nghe rõ trước cửa nhà hàng phát thanh âm thanh: "A122 Anh Quách mời dùng bữa, A122 anh Quách mời dùng bữa."
Nguyễn Diệc Vân lại một lần kéo tay cậu: "Đi thôi."
Mì Ramen phô mai thực tế so với ảnh càng hấp dẫn người ăn, còn tỏa ra mùi thơm béo ngậy, khiến ai nhìn cũng phải chảy nước miếng.
Chỉ tiếc, thực tế ăn vào trong miệng nhạt nhẽo vô vị, mì sợi cũng bị dính, không dai.
"Kì lạ, ăn có chút nhạt nhẽo, " Nguyễn Diệc Vân nói, "Cậu cảm thấy thế nào?"
Quách Vị nhai mì trong miệng, trong mắt chỉ có khuôn mặt người trong lòng dịu dàng xinh đẹp, vị giác trở nên tê dại dễ dàng thỏa mãn: "Không sao."
Nguyễn Diệc Vân nhợt nhạt mà thở dài: "Mới nhìn thì đúng là trông thật ngon mắt, đáng ra cần chụp một tấm trước khi ăn."
Quách Vị lập tức nói rằng: "Vậy mua thêm một phần nữa đi!"
Nguyễn Diệc Vân bị cậu chọc cười: "Nhưng ăn chẳng ngon, lại còn đắt nữa chứ, thật lãng phí."
"Không sao, " Quách Vị nói, "Để tớ trả!"
"Tớ đã nói là sẽ mời cậu, " Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, "Không cho phép cậu đi trả tiền trước, biết không?"
Quách Vị chần chờ một chút.
Trước khi tới, Vương Đồng lén lút gợi ý cho cậu một mánh khóe, bảo cậu giả vờ đi vệ sinh rồi sau đó len lút tới thanh toán tiền, như vậy liền có thể biểu hiện sự lịch thiệp, còn có thể lưu cái cớ để lần sau gặp mặt.
Nhưng bây giờ Nguyễn Diệc Vân đặc biệt đề cập, thì phải làm như thế nào, nếu tiếp tục theo kế hoạch thì không phải sẽ càng tệ sao?
Quách Vị ở phương diện này thực sự thiếu kinh nghiệm, trong lúc nhất thời không đưa ra được quyết định.
Nhưng cậu rất nhanh liền tự nói với mình, Nguyễn Diệc Vân hẳn là yêu thích tính cách thẳng thắn của cậu, vì vậy nên không cần phải quá xoắn xuýt suy nghĩ.
"Tớ không có nhiều tiền tiêu vặt, " cậu nói với Nguyễn Diệc Vân, "Nhưng thời điểm đi cùng với cậu, tớ rất muốn trả tiền."
Nguyễn Diệc Vân cười đến không ngậm miệng lại được, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Kia đợi chút nữa mời tớ đồ uống đi."
Quách Vị nhanh chóng gật đầu: "Được!"
Món thực sự không hợp khẩu vị Nguyễn Diệc Vân, anh lại ăn hai miếng, liền đặt ở một bên cạnh không động đũa nữa.
Quách Vị phê bình đĩa mì này: "Đáng tiếc trông thì hấp dẫn người khác, nhưng thực sự thì là trong ngoài bất nhất, là cái thứ hai mặt!"
Cậu tự cảm thấy mình vừa mới chơi chữ cũng thú vị mà, nhưng Nguyễn Diệc Vân lại không ủng hộ, vẻ mặt đăm chiêu không lên tiếng.
Quách Vị âm thầm tiếc nuối, lại nói: "Ngày hôm nay xem như là đi một chuyến nhưng lại về tay không rồi."
"Làm sao như vậy được, " Nguyễn Diệc Vân nhìn cậu, nghiêng đầu, "Tớ cảm thấy được ngày hôm nay rất có ý nghĩa."
Quách Vị nhìn thẳng anh hai giây, cúi đầu: "Cũng đúng, he he."
Chờ ăn cơm tối xong, hàng dài xếp ở cửa hàng trà sữa dưới tầng đã biến mất.
Sau khi xếp hàng, cũng không lâu lắm liền tới số thứ tự.
Cầm theo đồ uống không thể vào tàu điện ngầm, hai người tay nắm tay tung tăng lắc lư đi dạo trong trung tâm thương mại, không có nửa điểm không vội vàng, còn rất hưởng thụ.
Thỉnh thoảng sẽ có người qua đường hướng về phía bọn họ đánh giá.
Quách Vị tuy có điểm không quen, nhưng lại có chút đắc ý.
Bạn đang đọc bộ truyện Mối Tình Đầu Hạn Định tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mối Tình Đầu Hạn Định, truyện Mối Tình Đầu Hạn Định , đọc truyện Mối Tình Đầu Hạn Định full , Mối Tình Đầu Hạn Định full , Mối Tình Đầu Hạn Định chương mới