TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Mộng Giang Hồ

Chương 17: Cậy già lên mặt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thấy bóng người phi thân từ lầu bát xuống, mọi ánh mắt kể cả từ chỗ Cơm Trắng ẩu đả cũng dán mắt về phía người vừa nhảy xuống, không, chính xác là đang khinh công. Người nhảy xuống bận một thân tử bào, gương mặt tuấn lãng, khí chất ngút trời.

Cùng lúc đó tại lầu cửu, lầu cao nhất Vọng Bắc Lâu, một âm thanh già nua vang lên: “ Tiểu Long Xuất Đàm. Tiểu tử này là ai?”

“ Tiền bối biết tuyệt kỹ này.”- lại một giọng nói thanh thúy vang lên.

“ Hừ! Nhớ rất kỹ.”- Âm thanh già nua lại vang lên, mang chút sắc thái khó chịu.

Lại có một giọng nói nữ nhi vang lên: “ Tiểu thư! Là tên sắc phôi lúc nãy.”

Lê Lục Giang từ trên trời hạ xuống trước mặt Cơm Trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía lão giả tên Lỗ Huyên, sau đó lại quét qua đám thiếu niên sau lưng lão giả. Lúc này hắn mới nhếch mép cười cười, nhìn tới mấy viên ngọc bội treo ở thắt lưng mỗi người có điêu khắc hình thù riêng biệt, hắn biết đám người này là ai. Lúc này hắn mới hiểu lý do vì sao đám nhóc này không cố kỵ gì gây ẩu đả như thế, hóa ra cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Lê Lục Giang hơi quay đầu nhìn lại Cơm Trắng lúc này đang lồm cồm bò dậy, nhỏ giọng ra dấu tiểu hài tử thu gọn đống sách, đứng sang một bên, không cần nhiều lời.

“ Các hạ là ai. Chả nhẽ là người nhà tiểu hài tử kia.”- Lỗ Huyên ánh mắt trầm xuống, lên tiếng.

Lê Lục Giang cũng không có trả lời, chỉ nhếch miệng nói kháy: “ Chỉ là đám trẻ con đánh nhau, tiểu đả tiểu nháo. Tiền bối đường đường nhất lưu cao thủ lại hướng tiểu hài tử miệng còn hôi sữa ra tay nặng. Ngươi còn phong phạm của võ học tông sư sao?”

Bị chọc mặt mũi, Lỗ Huyên đen mặt lại, nhưng lão cũng không lỗ mãng, đối phương vừa rồi có thể nhẹ nhàng khinh công từ lầu bát nhẹ nhàng xuống thì rõ ràng y cũng là cao thủ.

“ Tiểu ranh con vừa rồi cầm đá định hạ sát thủ, ta đương nhiên phải ra mặt bảo vệ tiểu bối trong nhà, các hạ có cái gì để nói?”

“ Hừ! Sự việc vốn không nhất thiết phải đến mức độ đó, ngay từ lúc đầu tiền bối ngươi có thể cản tiểu ranh con nhà ngươi không được động thủ, nhưng rõ ràng ngươi không làm gì. Nếu không phải thằng nhóc nhà ta có chút ý tứ, chả phải hôm nay bị lũ ranh con nhà các ngươi đánh đập tàn nhẫn.”

Bị nói trúng, Lỗ Huyên cũng chỉ có thể giữ im lặng, ánh mắt lăng lệ. Im lặng nửa ngày, nhìn thấy thiếu niên lục bào đã ổn định lại thân hình, quay về sau lưng mình, lão mới lên tiếng: “ Vậy ngươi muốn làm sao?”

Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop

“ Làm sao là làm sao? Ngươi là trưởng bối, tiểu bối hư đốn thì có nên chỉnh đốn hay không. Thằng ranh áo xanh này là một, thằng ranh áo đỏ kia là hai, hai thằng này phải đánh, không những phải đánh, còn phải xin lỗi tiểu tử nhà ta. Không nặng chứ, chỉ một chữ xin lỗi mà thôi. Làm sai thì phải nhận lỗi.”

Nghe Lê Lục Giang nói vậy, tất cả đều tức giận, thiếu niên áo hồng tức hổn hển nói: “ Ngươi... ngươi cũng không phải phụ mẫu ta, còn không đến lượt ngươi dạy dỗ. Hơn nữa chỉ là một tên quê mùa, bọn ta đường đường là đệ tử con em tứ đại thế lực, vì sao phải xin lỗi.”

“ Vị công tử này! Chuyện này hay là dừng ở đây đi.”- Vốn im lặng từ lâu, phụ nhân đi theo đám thiếu niên lúc này mới lên tiếng.

Phụ nhân này tuổi tầm tứ tuần, bận một thân áo đen, cả người toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng. Lúc này thấy yêu cầu của đối phương quá phận, lại muốn giáo huấn chủ tử của mình, nàng đương nhiên là không thể đứng yên.

“ Đúng vậy! Các hạ vẫn nên dừng ở đây, chuyện này chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”- Lão giả Lỗ Huyên lại lên tiếng, nhưng thái độ vẫn lăm lăm sát ý.

Thấy mọi chuyện hơi đi xa, Cơm Trắng từ từ tiến lại, nhỏ giọng nói đủ để Lê Lục Giang nghe: “ Giang thúc, hay là thôi đi. Ta cũng không sao, Tiểu Ô cũng không sao.”

Lê Lục Giang trừng mắt, quát lớn, không rõ là quát Cơm Trắng hay là cố ý nói lớn cho đám người trước mặt nghe thấy: “ IM MIỆNG.”

“ Chó sủa ngươi có thể không cần để ý, nhưng chó cắn ngươi phải đạp lại, nếu không lần sau vô tình gặp lại nó lại càng làm càn, cắn ngươi phát nữa.”

Nghe thấy Lê Lục Giang cất lời, Lỗ Huyên cùng phụ nhân áo đen sắc mặt càng ngày càng đen lại, rõ ràng đối phương cố ý lăng nhục họ. Phụ nhân áo đen trầm giọng: “ Tiểu tử, giữ lại chút ít mồm mép kẻo gặp họa.”

“ Hừ! Có tật giật mình sao. Một từ xin lỗi cũng không phải là hành lễ hay việc to tát gì, vậy mà cũng không làm được. Tưởng mình là hàng trâm anh thế phiệt liền coi người thiên hạ là cỏ rác hay sao.”- Lê Lục Giang lúc này đã thực sự giận, trong người có lẫn chút men rượu khiến cho tâm tình của hắn có chút xúc động, không nể nang gì ai.

“ Vị đại hiệp này! Cơm có thể ăn nhầm nhưng lời không thể nói bậy, chúng ta không có ý đó. Chỉ là chúng ta không sai, tại sao phải xin lỗi.”- thiếu niên Hoàng Uyên lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mộng Giang Hồ, truyện Mộng Giang Hồ , đọc truyện Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top