TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Mộng Giang Hồ

Chương 23: Hành quân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đại quân Long Quốc đã rời đi Bắc Biên Thành. Trời xuân quang đãng, hoa nở bốn bề, đua nhau khoe thắm, sắc xuân rất phù hợp để du ngoạn vãn cảnh. Thế nhưng giờ khắc này, quản chi cảnh vật đẹp đẽ ra sao, trời xanh hoa thắm như nào, tất cả đều bị khí thế hừng hực của đại quân hơn ba vạn người che lấp, dường như thế gian của những binh sĩ, dân phu chỉ còn lại chiến ý sôi trào, một lòng quyết tâm cao độ.

Cơm Trắng hoàn toàn phải cuốc bộ theo quân, dẫu sao hắn cũng chỉ là một dân phu bình thường, không thể đòi hỏi ngựa cho riêng mình được. Cơm Trắng cũng không quá để ý tới vấn đề đi lại, hắn từng nghe Tiểu Á nói rằng hành quân đường xa cũng là một cách rèn luyện, luyện thể lực, luyện cước bộ, luyện ý trí. Lúc đầu Cơm Trắng chưa thực sự tin lời Tiểu Á nói, hắn cho rằng hành quân chỉ đơn giản là đi bộ mà thôi, mà ngày nào chả đi bộ. Nhưng lúc này hắn mới thấm thía lời của Tiểu Á.

“ Đã thật lâu không có đi xa như vậy, hai chân ta có chút đau nhức a.”- Tạ lão thở đi bên cạnh thở gấp, dường như lão nhân không có thể theo kịp cước bộ mọi người.

Cơm Trắng lo lắng, bèn chậm lại bước chân, đưa tay muốn dìu Tạ lão nhưng Tạ lão khoát tay tỏ vẻ không cần. Cơm Trắng cũng không biết nên làm thế nào, dù sao đại quân mới đi được nửa ngày đường, còn chưa tới lúc nghỉ ngơi.

“ Tạ lão vốn nên được nghỉ ngơi ở Bắc Biên Thành, sao lại chạy theo lũ trẻ chúng tôi làm cái gì?”- một người dân phu đi sau nhìn thấy tình trạng của Tạ lão, cũng lo lắng lên tiếng.

“ Già rồi! Sống không được lâu, muốn một lần cuối đi theo mọi người, nhìn ngắm Chấn Xứ một chút.”- Tạ lão cười hiền từ trả lời.

“ Thế nhưng là chúng ta cũng không phải đi thưởng ngoạn đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể chết a.”- một người chăm ngựa trẻ đi đằng sau, lắc đầu không đồng tình.

Tạ lão không có phản bác, chỉ lắc đầu cười, rồi đưa tay vỗ vai Cơm Trắng, ra hiệu đi tiếp. Cơm Trắng cũng không để ý nhiều, Tạ lão vẫn có thể đi được, không phiền đến hắn.

“ Có thể sống, ai nguyện ý đi chết. Lão phu đã là người trên thuyền dong buồm đón gió về đông, Bờ Bên Kia đã ở gần trước mắt. Chi bằng đi cùng thuyền với nhiều người, dù là địch nhân Thiên Quốc hay liệt sĩ Long tộc, cũng đỡ hơn là chết cô độc.”

Cơm Trắng không hiểu ẩn ý câu nói của Tạ lão, ánh mắt nghi hoặc cất tiếng hỏi: “ Cơm Trắng không hiểu ý Tạ lão. Bờ Bên Kia là sao, sao lại dong buồm ạ?”

Tạ lão cũng là nhìn thẳng vào Cơm Trắng, như hiểu ra điều gì, cười nói: “ Có lẽ mọi người xung quanh ngươi trước kia không có quan niệm nhiều về việc sinh tử nhỉ.”

Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop

Cơm Trắng chỉ biết gật đầu, hắn chỉ biết rằng lúc trước, khi một người trong thôn nhỏ của hắn chết đi, mọi người cũng sẽ chỉ đơn giản hỏa táng, rồi nói người đó đã đi xa mãi mãi hoặc đơn giản là đã chết.

“ Từ Cửu Địa ta đi thuyền về phía đông, sẽ đến Hải Quốc, một nước lớn trong Tứ Quốc Đông Thành. Thế nhưng từ Hải Quốc tiến về phía viễn đông của biển Thiên Nhai, sẽ đi về đâu, không ai biết, chẳng ai tỏ tường. Bởi vì lý do đơn giản là vì tất cả những người từng muốn khám phá bờ bên kia của biển Thiên Nhai, mãi mãi đều không thể trở về.”

“ Sóng to, bão lớn, quái vật biển hay bất kì lý do gì đó, đều bí ẩn. Những người đi xa đó, tất cả đều biến mất. Lâu dần, người Đông Thành đều mặc định chung là họ đã chết, hoặc đặt cho cái danh nhẹ nhàng hơn là đã cập ‘Bờ Bên Kia’. Từ đó thuật ngữ này được dùng rộng rãi, coi cái chết như là chuyến đi cuối cùng, đưa người rời xa nhân thế. Cũng phải nói, cái chết vốn là đại sự nghe rất nặng nề, mọi người đều cố gắng tránh từ xấu đó, ‘Bờ Bên Kia’ ngược lại không tồi.”

Tạ lão vừa rảo bước, vừa ôn tồn giảng giải nghi ngoặc trong lòng Cơm Trắng. Cơm Trắng gật gù, thỏa mãn với lời giải thích này. Cơm Trắng lúc này cũng hiểu tâm lý của mọi người trong thôn nhỏ năm xưa của hắn. Có lẽ vì họ muốn tránh con trẻ bị ảnh hưởng đến sự nặng nề của tử vong nên mới không bao giờ giải thích cặn kẽ như vậy.

Vừa đi vừa nghe Tạ lão kể chuyện, dường như Cơm Trắng quên hết mệt mỏi quấn thân. Hắn nhận ra rằng dường như việc đặt tinh lực vào câu chuyện của Tạ lão khiến sải bước của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thấy tinh thần Cơm Trắng hăng hái, Tạ lão cũng bị nhiễm tâm trạng thoải mái đó. Lão nhân như nhìn thấy một thời tuổi trẻ hoạt bát sôi nổi của mình từ Cơm Trắng.

Tạ lão thở dài, cảm thán: “ Tinh lực không đặt ở muộn phiền, thân thể sẽ không mỏi mệt a.”

Trời đã quá trưa, mọi người cũng đã thấm mệt, thống soái đại quân cũng là khéo hiểu lòng người, cho phép đại quân nghỉ ngơi nửa canh giờ tranh thủ ăn uống. Mọi người chưa đến mức kiệt sức, song vẫn vạ vật kẻ dựa người nằm khắp nơi.

Cơm Trắng cũng là ngồi khoanh chân, dưỡng thần. Hắn học trạng thái thiền định này từ Tạ lão, cảm thấy tinh thân thoải mái, đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều. Được một lúc, cảm thấy đã đủ, tiểu hài tử mới mở mắt ra nhìn ngắm xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mộng Giang Hồ, truyện Mộng Giang Hồ , đọc truyện Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ full , Mộng Giang Hồ chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top