Dương lão không để Cơm Trắng rảnh rỗi quá lâu, gọi thiếu niên vào trò chuyện. Dương lão an tọa tại ghế mây có tay cầm, có chỗ ngả lưng, phần chân ghế gắn vào hai đoạn thân mây to uốn cong, ghế đung đưa nom rất hưởng thụ. Dương lão đầu là kẻ cô độc, ngoại trừ thi thoảng đi vào thành trấn đổi gạo, nếu không lão cũng chỉ lang thang một mình quanh đầm nước này. Sự xuất hiện của Cơm Trắng khiến lão cảm thấy cuộc sống ngày sau sẽ bớt đi phần nào tẻ nhạt. Cơm Trắng từ miệng Dương lão biết tên của đầm nước này là đầm Di Trạch, nằm ở phía bắc Chấn Xứ, hơi lệch về phía tây so với Chấn Môn Thành. Nơi đây là một nơi đìu hiu vắng vẻ, làng mạc thưa thớt, nơi có người ở gần nhất cũng cách đầm Di Trạch đến hơn chục dặm. Dương lão là một cái người ưa thích sự yên tĩnh, ít nhất theo quan sát của Cơm Trắng là như thế, vì vậy lão lựa chọn nơi đây là nơi trú chân, sống tạm nốt quãng đời còn lại. Cơm Trắng rất tò mò về quá khứ của lão nhân. Mặc dù trong lòng Cơm Trắng cho rằng rất có thể lão nhân là một cao thủ thích sống ẩn dật nơi hoang sơn cùng cốc, thế nhưng hắn luôn cho rằng một cao thủ như Dương Vân Châu thì không thể nào là người vô danh trên giang hồ được. Từng tiếp xúc qua rất một vài cao thủ, thiếu niên cảm nhận tính cách Dương lão khá gần gũi, không cao ngạo lạnh lùng như Khúc Long Vương, không có phong thái đạo mạo tuấn dật như Thiên Vũ Vương, cũng chẳng có khí thế bức người như Thiết Thủ Chân Nhân. Dương lão đầu mang đến cho Cơm Trắng cảm giác giản dị thân thuộc, có chút dễ tính, mang dáng vẻ của một cái lão nông đã trải qua thương hải tang điền, thấu thị hồng trần. " Chẳng hay Dương lão còn có người thân thích nào không?"- Cơm Trắng tò mò hỏi. Dương lão đầu cười tự giễu, nhàn nhạt nói: " Ta giống như ngươi, là một cái lão mồ côi, tứ cố vô thân. Nếu không làm sao phải sống nghèo túng, lọ mọ ở nơi khỉ ho cò gáy này." Lão nhân thấy Cơm Trắng vẫn giữ im lặng, lại cười hỏi: " Tiểu tử ngươi có vẻ khuyết thiếu va chạm, giao tiếp không khá cho lắm nhể? Nhớ ngày xưa, ta tung hoành ngang dọc, không nói đến quyền cước, chỉ riêng công phu mồm mép cũng đã khiến cho mấy kẻ cùng thời cam bái hạ phong."
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Cơm Trắng chỉ biết gượng cười trước lời tự luyến của lão nhân, chẳng biết nói gì cho phải. Kỳ thực thiếu niên không phải là kẻ thích nói chuyện phiếm, vì vậy cũng không biết nên hỏi nên nói cái gì. Mặc dù trong lòng còn trăm sự nghi vấn, thế nhưng cũng chỉ biết ngại ngùng im lặng. Dương lão như nhớ lại chi tiết Cơm Trắng được nhị vị long vương cứu giúp, không khỏi cười khẩy: " Hai cái lão già Long Quốc kia đúng là keo kiệt nhân tình, làm ăn nửa vời. Đã thương thì thương cho trót, đằng này cứu người song lại vứt bờ vứt bụi cho tự sinh tự diệt thế này. Nếu ta là ngươi, chắc chắn sẽ mở mồm xin hai cái lão ấy một chỗ trú chân thật tốt, nào có phải vào mục trường làm phu phen tạp dịch." Cơm Trắng sửng sốt, hắn nào dám có suy nghĩ to gan như Dương lão nói. Hai vị long vương kia cứu giúp hắn, lại án táng cha mẹ hắn đã là phúc phận bảy đời của hắn rồi, nào dám mở mồm đòi hỏi cái gì. Thiếu niên cảm thấy Dương lão đầu đây là đánh giá quá cao giá trị của hắn, trên đời nào có mấy kẻ nhiệt tình như vậy, họa chăng có mỗi Dương Vân Châu lão nhân gia ngươi mà thôi. " Kỳ thực hai vị long vương cứu giúp đã là phúc phận của cháu, cháu nào dám mơ mộng cầu thêm nhân tình. Hơn nữa, Khúc Long Vương từng một lần nữa ra tay giải vây cho cháu cùng một vị bằng hữu khi bị Thiết Thủ Chân Nhân đuổi đánh." Dương lão đầu nghe vậy nhếch mép, tỏ vẻ mỉa mai: " Phương Chung Ngọc? Cái lão vô dụng ấy chẳng xứng nhét kẽ răng Khúc lão thất phu. Cái gì mà giải vây, rõ ràng là ra tay thị uy với võ lâm Cửu Địa ta mà thôi. Hài tử ngươi còn non lắm, suy nghĩ mọi việc quá đơn thuần. Lão thất phu kia chỉ là mượn cớ giúp các ngươi giải vây thôi." Cơm Trắng theo đà suy nghĩ, bất giác hỏi: " Dương lão so với Khúc Long Vương, ai lợi hại hơn?" Bị hỏi bất ngờ, Dương lão nheo mắt nhìn về phía Cơm Trắng, tiểu tử này đúng là biết đặt người vào thế khó. Nếu lão nói Khúc Long Vương lợi hại hơn thì chẳng phải là nâng người uy thế diệt uy phong mình sao, từng là một đại ma đầu ngạo khí đầy mình, làm sao lão có thể làm vậy được, chưa kể hai người cũng là có mối thù khó giải, tỏ ra yếu thế hơn đối phương là điều Dương Vân Châu chắc chắn không làm được. Nhưng nói hắn mạnh hơn Khúc Long Vương thì hắn trong lòng cũng là không nhịn được chửi bản thân vô sỉ, tuy từng là một cái kẻ thiết huyết vô tình, làm nhiều việc vô liêm sỉ, thế nhưng Dương Vân Châu vẫn tự nhận bản thân hắn là một cái người trung thực, sống đúng với bản tâm, việc điêu toa lừa lọc một hài tử miệng còn hôi sữa là điều hắn khinh thường làm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!