Tuyết đã tan, đông đã tàn, một mùa xuân mới lại đến trên đầm nước. Thời
khắc này, mảnh sơn thủy đã cởi bỏ đi lớp áo trắng lạnh lẽo, khoác lên
mình lớp áo xanh của sự sống, xen kẽ là từng nhành hoa khoe hương thắm
sắc. Xuân mang theo tiếng chim muông ca hát, vang cả sơn cốc, hòa cùng
tiếng gió xuân lồng lộng như báo hiệu sinh cơ đang trở lại sau những
ngày tháng ngủ vùi dưới lớp băng giá vô tình.
Giữa đầm nước, có
hai thiếu niên đang miệt mài luyện quyền luyện kiếm dưới làn nước mát
lạnh. Lúc này, cả hai đang cùng đắm mình trong quyền ý cùng kiếm ý, ánh
mắt như lão hổ nhìn mồi, mang vẻ tập trung tuyệt đối, lộ ra vô tận nhiệt huyết của tuổi trẻ,.
Trong đó, thiếu niên cầm kiếm trúc có mái
tóc dài để xõa, vẻ mặt tuấn lãng, cả người tràn ngập sắc xuân, mang lại
cảm giác sinh cơ bừng bừng, thiếu niên danh tự Trương Thượng Bảo. Thiếu
niên còn lại tay không đấm nước, thân thể gầy guộc, mang trên người làn
da nhợt nhạt, khuôn mặt mang theo vẻ cô độc tang thương, điểm lên đó là
đôi mắt sâu như vô tận thâm uyên, một vết sẹo nằm chéo mắt trái xuất
hiện càng khiến cho hắn trở nên vô cùng điêu tàn cùng kém sắc, hắn chính là Trần Bạch Hoàng.
Cả Trần Bạch Hoàng và Trương Thượng Bảo lúc
này đều để mình trần, trầm mình trong làn nước đầm lạnh lẽo. Cả hai đều
hô hấp thật sâu sau đó lặn ngụp xuống dưới đáy nước, cố gắng vung ra
những chiêu thức của bản thân với lực lượng mạnh nhất, mong muốn phá tan lực cản của thủy thần.
Đã nửa tuần trăng trôi qua kể từ ngày hai lão đầu kia bế quan luyện công, hai thiếu niên đã dần quen thuộc nhau,
giúp đỡ nhau sinh hoạt ngày này qua ngày khác, không hề bận tâm đến khúc mắc thuở nào. Tuy vậy, mặc dù cả hai ngoài mặt tỏ ra là bằng hữu, thế
nhưng trong lòng mỗi người đều sinh ra một cỗ chiến ý, đều coi đối
phương là đối thủ cả đời của mình.
Trương Thượng Bảo sau khi biết Trần Bạch Hoàng luyện quyền liều mạng, không hề lười biếng một khắc
liền biết mình trước giờ đều là sống uổng. Mang trong mình tâm lý học
vạn điều hay bất kể tuổi tác, xuất thân của những kẻ thư sinh, Trương
Thượng Bảo dẹp bỏ đi ngạo khí cá nhân, chủ động nhờ Trần Bạch Hoàng chỉ
dạy cách tập luyện.
Những ngày ở đây, vị đồ đệ của Thanh Thản
Kiếm Thánh bắt trước cách luyện thể lực của Trần Bạch Hoàng, bình minh
tắm thác, ban chiều nhập đầm, hoàng hôn gánh nước chạy bộ. Dẫu biết nội
công của mình không thể so sánh với đồng bạn, thế nhưng cố gắng tích góp từng tí rồi sẽ nhiều, Trương Thượng Bảo không mảy may nản chí. Hơn hết, mục đích của thiếu niên chính là rèn luyện thể lực, chút nội công chân
khí kia cũng chỉ thuận theo nước chảy mà thành, không cần quá bận tâm…
Sau một hồi ngâm mình trong nước, Trương Thượng Bảo mệt mỏi rã rời, tìm về
phía cọc tre ngồi nghỉ. Nhìn thấy Trần Bạch Hoàng vẫn say sưa luyện
quyền, hắn không khỏi lắc đầu trước thể lực của bản thân, rõ ràng thể
lực hai bên vẫn chênh lệch một mảng lớn.
" Ngươi cứ thế luyện
quyền mà không chán sao? Chẳng nhẽ không sợ sẽ trở thành một cái quyền
si?" – Trương Thượng Bảo lên tiếng đánh vỡ bầu không khí.
" Không sao! Ta biết khi nào nên dừng, khi nào nên luyện." – Trần Bạch Hoàng
vẫn giữ im thân hình ngâm trong nước như một khúc gỗ, ánh mắt tập chung
nhìn về đàn cá nhỏ đang lượn lờ gần phía hắn.
" Nghỉ một chút đi!" – Trương Thượng Bảo nhắc nhở. – " Nhìn người đắm chìm trong quyền ý khiến ta ghen tỵ đến phát điên."
" Chờ một chút! Ta đang cảm ngộ chuyển động của đàn cá." – Trần Bạch Hoàng ra dấu cho Trương Thượng Bảo giữ im lặng.
Thấy Trần Bạch Hoàng đang chú tâm, Trương Thượng Bảo dừng lại ý định lên
tiếng, lặng lẽ quan sát về hướng nhìn của đối phương, chỉ thấy một đàn
cá đang vờn nhau dưới làn nước trong vắt.
Một sự tĩnh lặng kéo
dài, tất cả khoảng không như nín thở chờ đợi Trần Bạch Hoàng cử động.
Đột nhiên, Trần Bạch Hoàng vung tay đánh ra kình phong về phía đàn cá
nhỏ. Bị đánh động, đàn cá lập tức thay đổi hướng đi ban đầu, nhanh như
chớp bơi loạn tứ phía. Một hồi sau, dường như cảm giác không còn nguy
hiểm, chúng lại tụ tập lại, lặn dần về phía đáy nước.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Trần Bạch Hoàng không hề giấu giếm, cười nói: " Ta nhìn chuyển động của bầy cá mà ngộ ra một loại bộ pháp mới."
Trương Thượng Bảo trợn mắt há mồm, hắn đã tiếp xúc với đối phương khá lâu,
biết rõ lời Trần Bạch Hoàng chỉ thật không giả, chỉ là tâm thần còn chưa thể tin vào những gì đối phương vừa nói.
" Thế… thế mà cũng được! Ngươi có phải là bị điên không?" – thiếu niên lắp bắp.
" Thật! Vào bờ ta thi triển sơ qua cho ngươi xem. Hiện giờ khinh công ta
còn chưa đủ để có thể thi triển nó trên mặt nước." – Trần Bạch Hoàng lộ
ra mười phần chân thật.
Lời dứt, thiếu niên thi triển khinh công, đạp nước thật nhanh về lại bên bờ đầm nước. Trương Thượng Bảo cũng
không chậm trễ, lập tức theo sau. Hai thiếu niên đều đã có thể thi triển nội lực, có thể sử dụng khinh công trong khoảng cách ngắn, vì vậy không hề khó khăn khi đi lại một đoạn nhỏ trên mặt nước.
" Ngươi nhìn kỹ xem bộ pháp này có được không." – Trần Bạch Hoàng vừa nói vừa thủ thế chuẩn bị.
Trương Thượng Bảo đứng ở một bên gật đầu chờ đợi, hắn rất hiếu kỳ về phát kiến của đối phương.
Trần Bạch Hoàng bắt đầu vận công, chân khí từ từ ngập tràn kinh lạc, hắn bắt đầu thi triển bộ pháp, nhưng bộ pháp này khác hoàn toàn với bộ pháp
thiếu niên từng thi triển trước đây. Trần Bạch Hoàng đang di chuyển theo hướng nhất định, đột nhiên vặn mình, phần thân từ eo đổ lên lắc nhẹ,
bước chân giậm mạnh phát lực thật lớn, tạo đà đổi hướng đi khác. Mỗi
bước chân của thiếu niên đều có hướng đi vô cùng khó đoán, thân thể lại
chuyển động cực kỳ quái dị, giống như con cá nhỏ đang bơi theo đường
thẳng đột nhiên xoay người đổi hướng chỉ trong chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!