Thanh Thản Kiếm Thánh khuôn mặt hoảng hốt, vội vã vượt trùng vây lao về
phía Dương lão đầu, ý định ngăn cản lão nhân sử dụng bí pháp, thế nhưng
mọi hành động đều đã trễ.
Lão đầu Dương Vân Châu nhanh chóng nhập cuộc, bàn tay lão hình thành trảo thủ, giống như mãnh long khát máu,
lao vào giữa đám cao thủ Bích U Cung cùng Nghị Ma Đường.
Trảo thủ tốc độ như thiểm điện, từng cái đầu lâu bay lên, máu tươi vương vãi
khắp nơi, chỉ trong vài cái chớp mắt liền có bốn năm cao thủ vong mạng
dưới tay Dương lão đầu.
Dương lão thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, khó gặp kháng cự. Thế nhưng là, cùng với chiến lực đại tăng, nội
thương trong cơ thể lão nhân cũng đã đến tình trạng không thể vãn hồi,
máu tươi từ thất khiếu lão nhân bắt đầu chảy ra càng ngày càng nhiều, cơ hồ không thể ngừng lại.
Chứng kiến hết thảy trong tầm mắt, hai
thiếu niên Trương Trần đều kinh nghi bất định, lần đầu tiên chúng thấy
một tôn ác ma chiến lực khủng khiếp đến như vậy. Trượng Thượng Bảo không khỏi cảm khái: " Ma công có sát lực thật lớn, chỉ tiếc là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm a. Nếu có thể khắc phục nhược điểm này, ma đạo há
chẳng phải là vô địch võ đạo hay sao."
Sắc mặt của Trần Bạch
Hoàng không có được tốt như vậy, tâm can thiếu niên như chìm xuống đáy
cốc, bởi vì hắn nhận ra sư phụ của mình đã dần đuối sức, dường như Hỗn
Ma Diệt Thế đã dần hết hiệu lực, Dương lão đầu đang dần mất đi khống chế với cơ thể, không còn kiểm soát được chiêu thức nữa rồi.
Nhận ra Thanh Thản Kiếm Thánh, Nhuận lão Cuồng Nhân cùng Bích Hải Triều đang bị quần hùng cuốn lấy, khó lòng phân tán lực lượng hỗ trợ cho Dương lão
đầu, Trần Bạch Hoàng không dám chần chừ nửa khắc, quyết đoán phi thân về phía lão sư của mình, ý định kéo lão nhân rời khỏi quần chiến.
Nhìn thấy hành động điên rồ của đồng bạn, Trương Thượng Bảo không khỏi giật
mình thảng thốt, trong đầu thiếu niên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dưới góc nhìn của họ Trương, hắn cho rằng Trần Bạch Hoàng đây là đang
liều mạng giữa bầy lang sói, chẳng có nửa điểm nắm chắc an toàn thoát
thân.
Nghĩ đến như vậy, song Trương Thượng Bảo cũng không có ngây người quá lâu, hắn lập tức nhập cuộc, ý định giúp đỡ Trần Bạch Hoàng.
Vừa chạy thiếu niên vừa hét lớn:
" Trần Bạch Hoàng! Ta đến giúp ngươi."
Nhìn thấy ái đồ ngu ngốc lao vào loạn đả, Thanh Thản Kiếm Thánh thiếu chút
nữa giận đến thổ huyết, lão nhân khó được một lần quát mắng Trương
Thượng Bảo:
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
" Trương Thượng Bảo! Ngươi bị điên sao? Mau lùi lại cho vi sư."
Mặc cho lời can ngăn của sư phụ, thiếu niên họ Trương lộ ra mắt ngơ tai
điếc, chạy nhanh về phía Dương lão đầu, ý định hợp lực cùng Trần Bạch
Hoàng kéo lão nhân ra khỏi cuộc chiến trước khi quá muộn...
" Mau bắt lấy thằng nhóc mắt có sẹo kia."
Liễu Thiên Hộ tuy bị Nhuận Hoành Thổ quấn lấy không ngừng nhưng vẫn cố gắng
phân tâm ánh mắt nhìn sang náo động phía đối diện, y lập tức gào lớn ra
lệnh cho thuộc hạ lập tức tiếp cận bắt lấy Trần Bạch Hoàng, bởi vì trong lòng họ Liễu tin tưởng rằng cho dù Trần Bạch Hoàng không được Dương Vân Châu bàn giao cái gì, thế nhưng chỉ cần bắt thiếu niên đem ra uy hiếp
chắc chắn Ma Trảo Long Thánh phải thỏa hiệp giao ra bí mật kia.
Ngay lập tức, hai tên cao thủ áo đen của Nghị Ma Đường rời khỏi loạn chiến
với Thanh Thản Kiếm Thánh, nhanh chóng liều mạng lao về phía Trần Bạch
Hoàng.
Trần Bạch Hoàng không dám phân tâm nửa khắc, lập tức thi
triển bộ pháp Tốc Đạt Phi Ngư né tránh trảo thủ của đám hắc y nhân. Bộ
pháp kỳ dị mà lắt léo, hết lách bên phải rồi lại đảo bên trái, đang tiến lại bất ngờ lùi, di chuyển như tiểu ngư trong nước, vô phương đoán
hướng, nhất thời khiến hai tên cao thủ Nghị Ma Đường vô phương vô pháp
tóm được thiếu niên.
Hai tên cao thủ tức giận đến tối tăm mặt mũi, hận không thể một tay chụp
chết thằng nhãi con trước mặt. Đều là nhất lưu cao thủ, hai tên áo đen
vốn luôn tự tin rằng với thực lực của bản thân dù ném ở bất cứ nơi nào
cũng có thể khuấy động phong vân, nào có ngờ rằng hôm nay lại bị một
thằng nhóc miệng còn hôi sữa dụ chơi trò mèo vờn chuột như thế này.
Một trong hai tên có bộ râu dài tết đuôi sam cùng bộ lông mày vểnh ngược dữ tợn tức giận gào lớn: " Thằng nhãi ranh! Đứng lại cho ông."
Lời
dứt, hắn ném ra từ trong tay áo một cái móc sắt gắn dây xích có hình bàn tay với tốc độ thật nhanh về phía lưng Trần Bạch Hoàng. Thực lực của
hai bên vẫn còn chênh lệch quá lớn, Trần Bạch Hoàng dù sao cũng miễn
cưỡng tiếp cận nhị lưu võ nhân, kinh nghiệm cùng chiến lực làm sao lại
tên râu dài tết đuôi sam. Móc sắt quá nhanh, Trần Bạch Hoàng lại đang
mải miết thay đổi phương hướng di chuyển của mình nên không kịp chú ý
đến độc thủ phía sau, nhất thời khó tránh khỏi tai nạn.
Một tiếng 'xoẹt' vang lên, móc sắt xé toạc lớp vải mỏng trên bả vai thiếu niên,
cắt sâu vào da thịt khiến hắn đau nhức tê dại, máu từ vết thương bắt đầu chảy ra như xối.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!