Không gian tĩnh lặng, dường như chỉ còn tiếng đập cánh của chim chóc, tiếng gió thôi, tiếng lá rụng nhè nhẹ trong không khí. Bất chợt, Thiên Vũ Vương cười lớn, giọng đầy ý nhạo: “ Chư vị cần gì giấu đầu lòi đuôi, nếu đã có lòng muốn gặp, vậy sao chưa hiện thân.” Đáp lại lời chào hỏi của Thiên Vũ Vương chỉ là sự im lặng đáng sợ. Các binh sĩ đều căng thẳng không thôi, tuy tự tin vào thực lực của bản thân song họ không dám chủ quan. Khúc Long Vương ánh mắt lãnh khốc, nhếch mép nói: “ Hừ! Chư vị khách khí không ra! Vậy bản vương thất lễ, mong các vị lượng thứ.” Nói rồi từ lòng bàn tay trái Khúc Long Vương xuất hiện một tiểu đao to bằng hai ngón tay, nâng lên trước ngực, một cú vẩy tay chếch về bên trái làm phi đao bắn đi với tốc độ cực nhanh về phía tán cây, chỉ để lại tiếng xé gió trong không gian. Nói thì dài dòng nhưng thực tế động tác hư nhược nhanh đến không nỗi Cơm Trắng không kịp nhìn. Cơm Trắng hít một ngụm khí lạnh, tùy tiện một pha vẩy tay vậy mà có thể khiến phi đao phóng với tốc độ nhanh không thể nhìn như vậy, quả là cao thủ. Một tiếng “ hự” vang lên, một thân thể mặc hắc phục từ trên tán cây thưa rơi xuống đất, phi đao vậy mà cắm giữa thủ cấp, tên sát thủ vậy mà chết không nhắm mắt. Tên sát thủ chết, đám còn lại cũng không có ý định dấu giếm, đều hiện thân trên những tán cây hai bên quan đạo. Trừ một lão nhân mặc trường bào màu xám tro, còn tại tất cả đều bận hắc phục nhạt màu, che mặt bằng vải đen. Lão nhân tuổi tầm lục tuần, mắt xếch, râu dê đen bóng có vẻ được chải chuốt cẩn thận, tóc hoa râm búi cao, khuôn mặt lộ vẻ gian manh. Thân hình y khá lùn, nom chỉ cao hơn hài đồng bình thường một chút. Lúc này lão nhân cùng một tên trông có vẻ là đầu lĩnh của lũ sát thủ phi thân xuống đứng giữa đường, ánh mắt phức tạp chắp tay hành lễ. “ Ra mắt nhị vị long vương!” Hai vị Long vương hơi có chút bất ngờ, tưởng rằng đối phương sẽ động thủ ngay lập tức, không ngờ chúng lại án binh bất động, lại còn ra mặt chào hỏi.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Người đến vậy mà là Thiên Hoạt lão quái, cốc chủ Thiên Hoạt Cốc, cách rừng Tặc Lâm không xa lắm về phía tây. Lão nhân này kì tình là một con cáo già, có tiếng trong giới cường đạo, các vụ cướp ở quanh đây hơn nửa là có liên quan đến hắn đi. Tuy danh tiếng rất thối, song hắn lại có một thân công phu không tầm thường, đặc biệt là khả năng chạy trốn, các thế lực nhiều lần bao vây hỏi tội những hắn vẫn trót lọt trốn về được Thiên Hoạt Cốc. Về đến Thiên Hoạt Cốc thì coi như xong, một vùng núi non phức tạp như mê cung, tìm không được hắn, các cao thủ đều lắc đầu bỏ đi. Lần này đám người áo đen chủ động đến viếng thăm hắn, ra một cái giá rất lớn nhờ hắn phối hợp thám thính đoạn đường của Thiên Vũ Vương. Tuy võ công cao cường nhưng với trang bị trọng kỵ của Thiên Vũ Vương, việc cố đấm ăn xôi đuổi giết địch thủ có không ít bất lợi. Thiên Hoạt lão quái vốn tự tin với khả năng chạy trốn cùng sự thông thuộc địa hình ở đây thì Thiên Vũ Vương có phát hiện ra hắn cũng không thể đuổi được, cường long không ép địa đầu xà, việc này hắn tin tưởng. Việc còn lại thì mặc kệ lũ áo đen tính toán, hắn cũng không ngu giao thủ với tuyệt thế cao thủ như Thiên Vũ Vương rồi. Chỉ là người tính không bằng trời tính, lần này không chỉ có một Thiên Vũ Vương mà còn có thêm Khúc Long Vương. Khúc Long Vương nổi tiếng nhất là cái gì, chính là khinh công và bộ pháp, Thiên Hoạt lão quái ta dù một đời tự phụ nhưng trước mặt kẻ đã bán hành không biết bao nhiêu lần cho các cao thủ khắp Đông Thành kia thì chẳng khác nào trò hề, luận khinh công Khúc lão sát thần kia chấp hắn chạy trước trăm bước hắn vẫn như cũ là cá nằm trong chậu. Lần này quả thật đá phải thiết bàn, Thiên Hoạt lão quái trong lòng cười khổ. Khúc Long Vương nhìn tướng mạo lão nhân, trầm tư một chút, nhếch miệng cười nói: “ Tưởng ai! Hóa ra là Thiên Hoạt lão đệ. Không biết có chuyện gì khiến ngươi phải bố trí tiềm phục chúng ta như vậy. Sao, muốn ám sát chúng ta sao.” “ Không... không phải! Tiểu đệ nào có ăn gan hùm mật beo, tiểu đệ không có ý mạo phạm hai vị, chỉ là có chút hiểu lầm.”- Thiên Hoạt lão quái sợ hãi. “ Ha! Hiểu lầm! Ta sợ là không phải a.”- Thiên Vũ Vương cười khẩy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!