Tiếng lửa gõ vào củi khô lách tách, từng làn khói từ từ bay lên, lão đầu Dương Vân Châu nằm an nghỉ giữa tầng tầng hỏa hồng, hồn phách từ từ tan vào cõi hư vô.
Khăn tang phiêu phất trong gió chiều, bùn đất sau mưa nhuộm nâu áo xô gai, bầu không khí tang thương não nề vô cùng. Trần Bạch Hoàng vẫn quỳ phục dưới đất vái lạy, tiễn đưa lão sư phụ đi về
phương đông, đi về Bờ Bên Kia, một nơi xa xăm mà thuyền đi không rõ bến.
Đã là lần thứ ba Trần Bạch Hoàng phải bái lạy tiễn thân hữu đi
xa, một đi chẳng trở lại. Cảm giác mất mát này cứ mãi quẩn quanh thiếu
niên tuổi chưa đủ xuất đạo, như một nốt trầm điểm nhẹ trong tâm hồn non
nớt của hắn. Từ giờ về sau, Trần Bạch Hoàng tâm cảnh vĩnh viễn chẳng thể hoàn thiện, mãi mãi khuyết thiếu chút tình thương đủ đầy của gia đình.
Sau này, dù là một đời vinh hoa phú quý, hay kiếp người lang bạt bần
hàn, đối với thiếu niên hết thảy chỉ là phù vân, chẳng thể nào có phân
lượng bằng chút tình thương phụ mẫu lẫn sư đồ kia...
Đằng sau
thiếu niên đang nghiêm trang vái lạy kia là bóng dáng bốn người Thanh
Thản Kiếm Thánh. Thời khắc này, ánh mắt tất cả đều trang trọng trầm
lắng. Chẳng ai bảo ai, cả bốn người bọn họ đều im lặng giữ một mảnh
không gian yên tĩnh tiễn người bằng hữu của mình đi xa. Tất cả đều mang
trong mình tâm sự riêng, có phức tạp từ dư vị thân bằng cố hữu, có tiếc
nuối từ tri kỷ một đời. Tất cả, tựu chung đều thương xót thiếu niên
trước mặt, thấu cảm sự mất mát của y...
Thanh Thản Kiếm Thánh là
người phá vỡ bầu không khí an tĩnh đầu tiên, lão kiếm thánh chủ động
tiến lên phía trước, đưa tay vỗ nhẹ vai thiếu niên trước mặt, thở dài an ủi:
" Lửa đã tàn, thân xác Dương Vân Châu cũng đã phai. Trần tiểu hữu cũng nên đứng dậy làm nốt bộn bề còn lại rồi."
Trương Thượng Bảo hiếm được vẻ mặt đau buồn, lặng lẽ tiến đến bên cạnh đồng bạn, nhỏ giọng nói: " Để ta giúp ngươi."
Trần Bạch Hoàng không có từ chối ý tốt của họ Trương, chủ động đứng dạt sang một bên đón nhận sự giúp đỡ. Mọi người cứ thế loay hoay một hồi, tro
cốt Dương lão được đặt vào một bình sứ nhỏ, được bọc vải gấm cẩn thận
chỉ chờ được giờ liền thả theo gió bay...
Nhìn lại ngôi nhà cũ
lụp xụp vốn đã bị Triệu Cự Lại và thuộc hạ bới tung lên, Trần Bạch Hoàng không khỏi thở dài cảm khái, trong lòng mang chút gợn sóng phức tạp.
Tiểu Ô từ đâu bay tới, nhẹ nhàng đậu trên vai thiếu niên không ngừng kêu 'quạ quạ' an ủi. Chủ sầu vật cũng sầu theo, quạ nhỏ thông minh vốn thân thiết với Dương lão, giờ khắc này cũng nhận ra rằng lão nhân luôn cho
nó mượn bờ vai để thư giãn kia giờ đã rời xa trần thế.
Thời khắc này chim nhỏ chỉ biết khàn giọng kêu, khiến cho không gian càng thêm não nề ảo não.
" Nơi này đã không phải nơi an toàn, đám cao thủ ma đạo kia rất có thể
vẫn ở quanh đây. Trần Bạch Hoàng! Ngươi cũng nên rời khỏi nơi này." –
Bích Hải Triều lên tiếng đánh vỡ sự im lặng.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Lão 'Cuồng Nhân'
Nhuận Hoành Thổ cũng gật đầu đồng ý: " Đúng vậy! Tiểu tử ngươi nếu
nguyện ý, ta sẽ đưa ngươi về Thái Bình Sơn, lúc đó cho dù vét sạch nội
tình đi ra thì Nghị Ma Đường cũng không dám đem ngươi làm thế nào."
Thanh Thản Kiếm Thánh nhướng mày, lộ ra ý không vui: " Hừ! Nhuận lão quái!
Ngươi định nhân lúc cháy nhà hôi của sao. Trần tiểu hữu dù sao cũng là
đệ tử của Dương Vân Châu, công lao y bát của hắn còn đấy, bây giờ ngươi
lại muốn kéo đệ tử của hắn về gia nhập đám cuồng sĩ các ngươi, có lầm
không vậy?"
Lão Cuồng Nhân trợn ngược mắt, lớn tiếng: " Vớ vẩn!
Làm người có năng lực tất nên lo lắng giúp đỡ cho người khác. Thái Bình
Sơn trước giờ toàn anh hùng liệt nữ, vì kẻ yếu mà xả thân, từ khi nào
lại thành đám người điên như lời ngươi nói vậy."
Thái lão đầu cũng không chịu kém cạnh, gân cổ lên cãi:
" Đó là ngươi giả ngu giả điếc mà thôi! Thử hỏi võ lâm giang hồ xem có ai không gọi mấy tên võ nhân Thái Bình Sơn các ngươi là đám cuồng cẩu hay
chưa?"
" Ngươi..."
Bích Hải Triều thấy hai lão nhân lộn
xộn, vội đứng ra hòa giải: " Thôi nào hai vị tiền bối! Vãn bối thấy
chuyện này nên thuận theo ý Bạch Hoàng huynh đệ thì hơn. Đi đâu về đâu
vẫn nên do hắn quyết định."
" Hừ! Bích tiểu tử ngươi nói có lý, ít ra so với lão tửu quỷ này còn minh mẫn thông suốt." – Nhuận lão hậm hực.
" Con mẹ nó! Nhuận cuồng cẩu ngươi thích đâm bị thóc chọc bị gạo phỏng?
Sang bên kia, lão tử đại chiến cùng ngươi năm trăm hiệp." – Thái lão nổi nóng.
Trương Thượng Bảo thấy vị sư phụ già của mình tự dưng gây
huyên náo không đáng liền nhíu mày không hiểu, hắn là không rõ rốt cục
Thái Thanh Thản đang bày trò gì.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!