Hừng đông ló rạng, màn trời u tối dần bị quang minh lấn át, tiếng chim muông kêu gọi nhau tỉnh giấc vang vọng cả khu rừng.
Đâu đó bên trong thác nước, Trần Bạch Hoàng ngáp một tiếng dài, ánh mắt lờ
đờ nhìn về làn nước thác trước cửa động, trời đã sáng, đến lúc hắn phải
tìm kiếm tiếp di vật của lão sư phụ Dương Vân Châu.
Thiếu niên
phủi mông đứng dậy, đang muốn vươn vai ngáp thêm một miếng nữa cho tỉnh
ngủ, chợt ánh mắt hắn vô tình liếc qua đống rẻ rách dưới chân mình với
vẻ mặt đầy nghi vấn. Vốn đêm qua Trần Bạch Hoàng cũng không có nghĩ
nhiều về đống vải nát nhàu này, thế nhưng quan sát kỹ, thiếu niên liền
thấy miếng vải bọc lên một thứ gì đó khá nhỏ.
" Đây là gì?"
Tò mò không hết, Trần Bạch Hoàng liền bỏ đống vải bọc ngoài ra, ánh mắt lộ ra vẻ thận trọng, xem xét cẩn thận. Hết nhìn ngang lại ngó dọc chỉ thấy đập vào mắt hắn là một hộp gỗ to bằng nắm đấm. Hộp gỗ có nắp được gắn
kéo thật chắc, không thể mở ra dễ dàng trừ phi đem đập bỏ. Đương nhiên
Trần Bạch Hoàng cũng sẽ không lỗ mãng làm điều ngu dại ấy, theo suy nghĩ của mình, thiếu niên cho rằng rất có thể bên trong hộp gỗ nhỏ cũ kĩ kia chứa đựng một thứ gì đó rất quan trọng của sư phụ, nếu bây giờ đập vỡ
chả may khiến thứ bên trong bị phá bỏ thì chẳng phải hắn mang tội lớn
với Dương lão đầu nơi Bờ Bên Kia.
Đang loay hoay sờ nắn, bàn tay thô ráp của Trần Bạch Hoàng chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Thì ra
hắn cảm nhận được bề mặt đáy của hộp gỗ không có phẳng lì như mặt trên,
rõ ràng bên dưới có khắc cái gì đó.
Hiếu kỳ, thiếu niên họ Trần
liền lật ngửa hộp gỗ, chỉ thấy trên đó có khắc ba chữ thật nhỏ, vừa vặn
chiếm trọn diện tích của mặt đáy. Ba chữ đó chính là 'Long', 'Dương' và
'Trần'.
Chữ 'Long' và 'Dương' lộ ra nét cũ kỹ phai vết bởi thời
gian, thế nhưng chữ 'Trần' vẫn còn rất mới, nét khắc chữ vẫn còn lộ ra
màu trắng sáng, dường như mới được khắc cách đây không lâu.
Ba
chữ kia, trùng hợp thay, lại là tên họ của một chi sư đồ Trần Bạch
Hoàng. 'Long' trong 'Long Thiên Hoa', 'Dương' trong 'Dương Vân Châu' và
'Trần' trong 'Trần Bạch Hoàng'. Trần Bạch Hoàng cũng không phải kẻ thiếu tâm nhãn, hắn lập tức nhận ra ba chữ kia có ngụ ý gì.
Nhận ra
điều đặc biệt đó càng khiến cho Trần Bạch Hoàng tin chắc rằng đây hẳn là món đồ mà Dương lão đầu muốn trao lại cho hắn. Thiếu niên chưa vội mở
ra hộp gỗ, hắn cẩn thận cất vào trong túi áo cùng máy món đồ quan trọng
khác, việc này vô tình khiến cho tay áo của thiếu niên có chút lộn xộn
song hắn cũng chẳng để tâm quá nhiều.
Sau khi an bài xong xuôi,
Trần Bạch Hoàng lại tiếp tục đảo mắt xung quanh, ý định tìm kỹ một lần
nữa xem Dương lão đầu còn để lại thứ gì quan trọng không, thế nhưng đã
gần một canh giờ trôi qua, Trần Bạch Hoàng vẫn vô lực tìm ra món đồ gì
quan trọng. Hang động tuy là nơi Dương lão đầu thường xuyên lui lại bế
quan luyện công tĩnh tu nhưng lại vô cùng trống rỗng, đâu đó lộ ra mấy
cái bát mẻ cùng vài hũ rượu thuốc đã cạn chứ chẳng có gì đáng để mắt
tới.
" Sư phụ không khỏi quá bừa bãi đi! Di vật quan trọng như
vậy mà lại vứt bờ vứt bụi trong cái hang rỗng tuếch này, chẳng nhẽ người không sợ bị kẻ khác lấy mắt sao?"
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Trần Bạch Hoàng lắc đầu tự
vấn, thế nhưng lời nói ra cũng chỉ một mình hắn nghe được mà thôi. Thiếu niên chợt như tỉnh khỏi cơn mê, vừa rồi hắn có chút mất tập trung, vẫn
ngỡ rằng Dương lão đầu vẫn đứng bên cạnh hắn, nghe hắn bĩu mỗi phàn nàn.
Nghĩ lại thấy đau thương ở trong lòng, thiếu niên họ Trần thở dài buồn bã,
có chút chuyện thật khó có thể chấp nhận trong một sớm một chiều, có
những người đến rồi đi bất ngờ khiến cho tâm tư non nớt của thiếu niên
còn chưa tiếp nhận được sự biến mất của họ.
Sau vài nhịp thở
ngây người trầm ngâm, Trần Bạch Hoàng lắc đầu láy lại tỉnh táo sau cơn
mộng mị, hắn quay gót đi về phía cửa hang, ý định rời khỏi hang động.
Trời đã sáng, họ Trần lo lắng chẳng may đám ma đạo xảo quyệt kia không có
rời đi khỏi đầm nước thì lại hỏng chuyện. Thực ra, trong lòng Trần Bạch
Hoàng tin tưởng đám người Thanh Thản Kiếm Thánh cũng sẽ thập phần cẩn
thận không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, thế nhưng ai biết đấy là đâu, nhỡ
đâu đám người Nghị Ma Đường cắt cử người quay lại tiếp tục dò xét thì
sao.
" Hi vọng mấy người Thanh Thản tiền bối thuận buồm xuôi gió."
" Không được! Ta phải lập tức rời đi nơi đây."
Càng nghĩ càng lo, Trần Bạch Hoàng liền lộ ra thần sắc cẩn trọng. Huýt sáo
kêu gọi Tiểu Ô quay lại phía bên người, thiếu niên quả quyết rời đi nơi
này, tránh đêm dài lắm mộng...
...........................
Đâu đó tại một trấn nhỏ cách xa đầm Di Trạch vài chục dặm đường, lộ ra bóng dáng hai lão nhân cùng một thiếu niên bình tĩnh đi lại giữa đường đất
đầy sỏi đá. Phong thái hai lão nhân quả thật đối nghịch đến lạ lùng, một lão nhân đầu hói mồm miệng móm mém ăn mặc lôi thôi lại vô tư cười nói
chẳng nể nang gì ai, đi song song với đồng bạn bần tiện là một lão giả
oai phong lẫm liệt, dáng vẻ dẫu chẳng quý phái đạo mạo nhưng vẫn lộ ra
khí thế uy vũ hiên ngang, khiến cho cường nhân nhìn thấy cũng phải thu
liễm tính tình mà đối đãi.
Ba người kia chính là Thanh Thản Kiếm Thánh, 'Cuồng Nhân' Nhuận Hoành Thổ và Trương Thượng Bảo. Về phần Bích
Hải Triều cùng 'Trần Bạch Hoàng' người rơm kia đã biến mất, dường như họ đã bí mật rời đi từ lúc nào không ai hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!