Nhận ra tiểu hòa thượng tiếp cận mình, Trần Bạch Hoàng lộ ra chút cẩn
trọng, đối phương dù sao cũng là người xa lạ, không nên quá thân cận.
Tiểu hòa thượng Tuệ An ánh mắt chân thành, chìa ra trong tay một nắm cơm, nhẹ giọng nói:
" Vị thí chủ này có vẻ chưa ăn gì? Hãy ăn tạm một ít cơm này cho ấm dạ."
Trần Bạch Hoàng cũng không có sĩ diện, lau sạch tay ướt, sau đó nhận lấy nắm cơm của tiểu hòa thượng, miệng lí nhí: " Đa tạ tiểu sư phụ."
Chưa để Trần Bạch Hoàng thu lại tay, Tuệ An hòa thượng lại lôi ra một thân y phục của sư sãi thường dùng, tiếp tục nói:
" Y phục của thí chủ cũng đã ướt hết! Mau thay bộ này kẻo lạnh. Đây là sư phụ ta đích thân vét túi nghèo của người mua cho ta, thế nhưng ta cũng
chưa cần dùng đến, thí chủ người cần hơn liền nhận lấy, đừng ngại."
Thoạt nhìn, gương mặt láu cá của chú tiểu dễ khiến người khác khó lòng mà tin tưởng thực hư, thế nhưng giờ phút này ánh mắt đầy sự đồng cảm của y
khiến Trần Bạch Hoàng không khỏi trách tâm quá đỗi đa nghi. Thiếu niên
trong lòng sinh ra một cỗ ấm áp, thì ra tiểu hòa thượng cũng không giống dáng vẻ trong ấm ngoài lạnh như sư phụ y.
Không rườm rà miệng lưỡi, Trần Bạch Hoàng lần nữa đưa tay nhận lấy bộ y phục màu xám tro kia, lần nữa lên tiếng cảm ơn:
" Đa tạ."
Trần Bạch Hoàng không muốn quá nhiều lời, cũng không muốn quá thân cận người lạ, vì vậy cũng không có nói nhiều thêm từ gì. Theo suy nghĩ của thiếu
niên, ơn nghĩa của sư đồ hai vị hòa thượng này sau này hắn chắc chắn sẽ
trả đủ, nhiều lời nói miệng sáo rỗng chi bằng giữ lại trong lòng thì
hơn, hơn nữa sư đồ Phổ Đức hòa thượng cũng là người xuất gia, nào có để ý đến chút lễ lạt phiền phức này.
Bạn đang đọc bộ truyện Mộng Giang Hồ tại truyen35.shop
Thế nhưng thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Trần Bạch Hoàng nghĩ mãi mới cất lời tiếp:
" Dám hỏi tính danh của tiểu sư phụ cùng lệnh sư?"
Chú tiểu Tuệ An làm bộ mặt cười, một tay vỗ cái đầu trọc lốc, có chút nghịch ngợm nói:
" Ai da! Ta quên béng mất. Giới thiệu với thí chủ, pháp danh của ta là
Tuệ An, Tuệ trong đại trí tuệ, An trong đại bình an. Ha ha ha, sư phụ
của ta đặt tên có chút khoa trương, thí chủ đừng cười chê."
" Còn sư phụ ta! Lúc nãy người cũng nói rồi, người là Phổ Đức, trụ trì của Long Môn Tự ở Tốn Xứ."
" Lúc nãy thấy sư phụ ra ngoài, không nghĩ tới người lại mang thí chủ về đây, cái này rõ ràng là chúng ta có duyên, ha ha ha."
Bộ dáng cười lớn của Tuệ An khiến Trần Bạch Hoàng có chút không quen.
Thiếu niên hết nhìn về phía vị Phổ Đức hòa thượng đang yên lặng tọa
thiền kia rồi lại nhìn đến bộ dạng của chú tiểu Tuệ An, không khỏi lắc
đầu thầm nghĩ thế gian sao lại có cặp sư đồ trái tính trái nết đến như
vậy…
Ở một bên, nhìn thấy một màn này, một tên bộ hạ của Hạ Quang Nghĩa ở một bên không khỏi cười dài cảm khái:
" Phổ Đức Thánh Tăng có vẻ lần này đã thu được một đệ tử không tệ, vãn
bối vẫn là mừng cho người. Chỉ một nắm cơm liền rõ tâm trong trí sáng,
hi vọng vị tiểu hòa thượng sau này sẽ trở thành một bậc đại thiện giả,
sẽ không có giống như hai vị sư huynh của y."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!