Ta Diệp Phàm vốn là không cha không mẹ may mắn vẫn có cái cô nhị viện làm nơi nương tựa, cuộc sống của ta không quá khổ cực cũng không mấy vui vẻ. Từ khi sinh ra ta trời sinh ốm yếu nên thường xuyên bị bắt nạt, ghẻ lạnh, khi ở một mình ta luôn tự hỏi bản thân mình vì sao ta lại phải sống cuộc đời đau khổ như vậy? ta đã làm sai gì sao? có phải ta nên chết đi hay không, nếu ta chết đi rồi mọi người có tiếc thương cho ta không, ta không biết và ta cũng không cần biết. ta muốn thoát khỏi cuộc sống như này. Cho đến năm ta lên sáu, có cặp vợ chồng muốn nhận nuôi, ta vốn cứ tưởng bắt đầu từ đây ta sẽ được sống như người bình thường. Nhưng không trong mắt cha mẹ nuôi ta cũng chỉ là một quả tim di động đến khi ta mười sáu bọn hắn bắt ta kí vào một cái đơn hiến tim, ta biết được thì ra ta chính là con trai ruột của lão, sau khi lão làm mẹ ta có thai liền bỏ đi biệt sứ mẹ ta đau khổ mà chết ông ngoại vì hận mà đem ta và cô nhi viện, ta biết chứ, từ lúc ta biết mình có thêm người anh trai ta đã điều tra rồi, chỉ tiếc, mọi thứ kết thúc rồi. Cứ vậy ta kết thúc một đời người, với hi vọng kiếp sau được đầu thai vào một cái gia đình bình thường người, ta cứ vậy mà xuyên qua. Một cái mụ đỡ từ đằng sau cánh cửa nhẹ nhàng bước ra như sợ làm kinh động đến ai đó, nhìn qua bà lão thì có thể đánh giá là một bà lão hiền hậu, sau khi đóng chặt cửa thì gương mặt rạng rỡ bà ta nói: "Ồ, chúc mừng Diệp gia chủ, là bé trai hà hà." Mụ đỡ hướng mắt sang nói với nam nhân mi, mày thanh tú, đôi mắt sáng rực, nhìn qua lại thấy một người bừng bừng khí phách, là một đấng anh hào, bất quá nếu như trên mặt y không phải là nụ cười ngu ngơ như đứa trẻ thì ắt hẳn sẽ là một cái tiêu sái nam nhân. Đến lúc này cũng chẳng thể nén được niềm hạnh phúc nữa mà cười lớn. Y là Diệp Thiên là gia chủ Diệp gia cũng là cha của đứa trẻ. - "Ha Ha. phúc của ông bà để lại, Diệp gia ta lại có thêm con trai hahaha." Diệp Thiên cười lớn. - "Đại ca!" Hắn hướng mặt về phá Diệp Thiên hai tay bắt chéo đặt sau lưng hình thành một cái người suất trần tiêu sái, không vướng sự đời. - "Đệ đệ có việc gì sao. " Diệp Thiên khẽ nhíu mày. - "Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Gương mặt nghiêm túc hắn cười nhẹ, đưa tay về phía Diệp Thiên trên tay hắn đang cầm một cái la bàn bên trong là thập bát tinh xếp thành hình bỉ ngạn. - " Diệp Hoàng. " Hắn gằn giọng nói tỏ ra vẻ tức giận hướng ánh mắt về nam nhân đang cầm la bàn.
- "Ca ngươi biết ta tinh thông thuật bói toán." Dường như thấy được sự tức giận ánh trên gương mặt của ca ca Diệp Hoàng nhẹ nhàng nói. - "Ừm,thì sao ngươi xem ra cái gì cứ nói ta nghe." Hắn hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Diệp Hoàng, hắn thắc mắt một cái tinh thông bói toán đệ đệ sẽ xem ra cái gì. - "Ngày mà đứa bé ra đời là ngày mười tám tinh cầu xếp thành hình bỉ ngạn" Hắn không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề. Dường như thấy gương mặt nghi hoặc của Diệp thiên hắn hít một hơi thật sâu nói thêm: " Điều đó có nghĩa con đường nó đi sẽ ngập tràn máu, ít nhất cũng là một ma đầu giết người vô số." - "Sao có thể!" Diệp Thiên trợn mắt, nắm tay thành quyền, răng nghiến chặt. - " Ca Ca. Ngươi bình tĩnh lại " Hắn nhíu mày hướng ngón trỏ về phía mi tâm Diệp Thiên, từ đó phát ra một luồng hào quan bay thẳng vào mi tâm của Diệp Thiên. Hình như thấy ca ca hắn đã bình tĩnh lại, Diệp Hoàng tiến lại gần phía Y, nhẹ giọng nói: " Ca ca ta đã suy diễn tương lai của thằng bé nhưng... dường như có ai đó đã che mắt, khiến ta không tính toán được thứ ta thấy được chỉ là thập bát tinh tụ hình bỉ ngạn như ngươi đã thấy." - " Ý đệ là có người đã thay đổi vận mệnh của con trai ta?" Hắn hướng ánh mắt nghi hoặc đến Diệp Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!