Cận Nam Dã đang ngồi trên ghế sofa, nghe thấy âm thanh từ phòng thay đồ, hắn nhìn lên.
Chỉ liếc mắt một cái, một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt hắn.
Tàn thuốc giữa hai ngón tay của người đàn ông cũng nhanh chóng bị dập đi.
Động tác có chút bối rối.
Tần Yên dường như có thể thấy được ánh mắt thẳng tắp của hắn, nhưng không
bao lâu, cô bị ánh mắt thiêu đốt của hắn làm cho có chút ngượng ngùng.
Cận Nam Dã cũng đã thay quần áo, hòa vào màn đêm của bầu trời, gương mặt xa cách trở nên mềm mại, nhu hòa hơn, đôi mắt chứa đầy thâm tình.
Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía cô.
Trên người hắn truyền đến mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá hòa vào mùi hương riêng biệt của hắn, mùi vị độc đáo dễ chịu.
Cận Nam Dã cúi đầu nhìn cô, không nói một lời.
Những người bên cạnh hỏi: "Cận tổng, anh nghĩ thế nào?"
Cận Nam Dã không nói, nhưng Tần Yên rõ ràng cảm nhận được, tâm tình của hắn đang dần chuyển biết.
Tần Yên vừa định muốn hỏi hắn có đẹp không.
Ngay lúc này, Cận Nam Dã đưa tay ra nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, lòng
bàn tay hắn nóng rực, từng ngón tay luồn vào những ngón tay của cô.
Hắn ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói: "Bữa tiệc sắp bắt đầu."
Tay cô bị hắn giữ chặt.
Chặt hơn vừa rồi.
Như thể lo lắng rằng cô sẽ rời đi.
Tần Yên một tay giữ váy, tay kia bị Cận Nam Dã giữ chặt, hai người chậm rãi bước vào thang máy.
Mở đường đi đến yến tiệc ở lầu hai.
Cửa đại sảnh mở toang, bên trong vô cùng sôi động, rất nhiều người cầm ly rượu đỏ, nâng ly chúc tụng nhau.
Cận Nam Dã định ôm lấy vai Tần Yên, nhưng cúi đầu nhìn thấy bờ vai trắng
mịn của cô, nhất là trước ngực kia có một khe rãnh quyến rũ, không tiếng động câu dẫn tầm mắt của người khác.
Lông mi của hắn rũ xuống, trong con ngươi bắt đầu gợn sóng.
Tần Yên hoàn toàn không biết, lo lắng nhìn tình hình bên trong.