Cận Nam Dã nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
hắn đứng dậy, cầm chiếc điện thoại ở đầu giường, mở khóa.
Ba giờ sáng.
Đôi mắt của Cận Nam Dã hơi tối, nhưng cũng rất có tinh thần. Hắn mở vòng kết bạn của Tần Yên, vuốt ngón tay xuống.
Gần đây cô rất ít hoạt động, căn bản là chưa từng đăng gì cả.
Thực ra hắn cũng có chút hối hận.
Tại sao hôm nay hắn không nói rõ với Tần Yên mà lại hỏi cô với giọng điệu chất vấn như vậy.
Người mà hắn đã nghĩ đến suốt bốn năm nay đang ở ngay trước mặt, nhưng hắn lại không dám đến gần.
Luôn cảm thấy gai người trong tim.
Cận Nam Dã thoát khỏi vòng kết bạn, mở lại ảnh đại diện của Tần Yên.
Có muốn gửi không?
Cô đã ngủ lúc nào không hay.
Hắn gõ nhanh và gửi lời "xin lỗi".
Tạm ngừng.
Rồi lại xóa.
Ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc lâu.
Hắn muốn nói điều gì đó, trái tim bởi vì cảm giác có tật giật mình mà điên cuồng đập.
Chỉ là đau lòng.
Cận Nam Dã: [Tôi xin lỗi. Những gì tôi nói hôm nay là nói dối].
Cận Nam Dã: [Tôi lo lắng cho mối quan hệ giữa em và tên họ Mậu kia có chút
không bình thường, lo lắng em không đặt tôi trong lòng, lo rằng em coi
tôi là lốp xe dự phòng].
Cận Nam Dã: [Tôi lo rằng em sẽ bị người khác cướp mất].
Cận Nam Dã: [Vì vậy, tôi đã lỡ lời, nói rằng em coi tôi như một món đồ chơi].
Gửi.
Tâm trạng có chút tốt lên.
Trong vòng ba phút, Cận Nam Dã thu hồi từng tin nhắn.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy buồn ngủ nên tắt máy, đặt ở đầu giường.
Ngày hôm sau, Tần Yên thực sự tìm đến hắn.
Tần Yên: [Thu hồi cái gì vậy?}.
Cận Nam Dã vừa tỉnh dậy, vừa ngái ngủ vừa nhắn cho cô: [Gửi nhầm người].
Tần Yên: [?]
Hắn trở mình, khóe môi cong lên một vòng mà chính hắn cũng không nhận ra được.
Cận Nam Dã: [Bí mật thương mại.]
Tần Yên: [... À].
****
Vào thứ Hai.
Tần Yên nhìn người ở quầy lễ tân đưa Mậu Tư Uyên vào phòng tiếp khách.
Trong phòng tiếp khách.
Cận Nam Dã đang ngồi trên ghế sô pha, bộ đồ trên người đàn ông thẳng tắp, mảnh mai, khí chất anh tuấn nổi bật.
Có một nụ cười trên khuôn mặt hắn, nhưng có một sự lạnh lùng không thể giải thích được.
Mậu Tư Uyên ở trước mặt hắn vươn tay, cong môi: "Kho học kỹ thuật Minh Tế, Mậu Tư Uyên."
Người đàn ông không bắt tay, chỉ gật đầu.
Mậu Tư Uyên mỉm cười, thu lại lòng bàn tay, ngồi xuống, đi thẳng vào chủ
đề: "Công ty của Cận tổng có một thực tập sinh tên là Tần Yên, đúng
không?"
Cận Nam Dã mắt nhẹ, "Thế nào?"
Mậu Tư Uyên: "Tôi
là bạn của Tần Yên. Tôi nghe nói rằng cô ấy đang ở trong công ty của
anh, vì vậy tôi muốn cô ấy hoàn toàn chịu trách nhiệm cho các dự án hợp
tác của chúng ta."
Cận Nam Dã bắt chéo tay thành nắm đấm, đặt lên đùi và đầu gối.
Tư thế của hắn rất thoải mái, đôi mắt như chim ưng của hắn nhìn chằm chằm vào Mậu Tư Uyên.
Hắn nắm được từ then chốt, "Bạn là loại bạn nào?"
Mậu Tư Uyên cũng học từ hắn, đặt lòng bàn tay lên đầu gối, cười nói: "Bạn tốt."
"..."
Cận Nam Dã khẽ cười, bắt chéo tay.
Cố tình để lộ chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa bàn tay phải.
Mậu Tư Uyên liếc hắn một cái, ý cười trên khóe miệng không hề giảm bớt.
"Trong những năm gần đây, khoa học kỹ thuật của Minh Tế đã phát triển nhanh
chóng trong lĩnh vực công nghệ trong nước, và đây cũng là một trong
những công ty mà chúng tôi rất lạc quan."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!