TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 31: Không ngờ hắn lại ấu trĩ như vậy...


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống mặt đất một vòng ánh sáng. Nhiệt độ trong phòng dường như đã tăng lên một chút, điều hòa cũng đã tắt tự lúc nào.

Khi Tần Yên tỉnh lại, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.

Cô nhấc điện thoại trên bàn cạnh giường, nhìn thời gian.

Tám giờ ba mươi!

Tần Yên tỉnh lại ngay lập tức.

Quá muộn để rửa mặt rồi bắt taxi!

Cô sẽ đến muộn mất!!!

Cô có chút hoảng hốt, đầu óc quay cuồng, vừa nghĩ quần áo ở đâu, vừa tìm túi mỹ phẩm.

Kết quả là sau khi hoảng loạn cuống cuồn, cô mới nhớ ra.

Ah, ở nhà Cận Nam Dã, tại sao cô lại hoảng sợ?

Tần Yên lại nằm xuống.

Sau khi đầu óc cô có chút tỉnh táo, cô lại bắt đầu lo lắng,

Cận Nam Dã chắc sẽ không đánh bài 'chuồn' đi trước đâu nhỉ?

Bạn trai của cô, hẳn là rất đáng tin cậy.... đúng không?

Tần Yên đứng dậy đi mở cửa.

Cô tình cờ gặp Cận Nam Dã trong bộ tây trang cùng giày da.

Người đàn ông cao với đôi chân dài, vai rộng eo hẹp, khoác lên người bộ vest đen làm cho hắn có khí chất tuyệt vời, cả người tỏa ra một mùi hormone gợi cảm.

Lúc này, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo bóng hắn đi rất dài.

Cận Nam Dã đưa tay chải mái tóc rối bù của cô, "Tỉnh rồi?"

"Em dậy muộn." Giọng Tần Yên ủy khuất đến mức suýt khóc, "Anh sẽ không trừ tiền lương của em phải không, ông chủ?".

"..." Cận Nam Dã nhướng mày, "Em gọi anh là gì?"

Tần Yên vùi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông chủ."

"..."

Người đàn ông bị lời nói của cô làm cho bật cười, cúi đầu: "Nếu mà em gọi anh là 'ông chủ', anh sẽ suy nghĩ lại một chút."

Tần Yên:???

Hắn nghiêng người, ghé sát vào cô và dùng ngón tay vỗ nhẹ vào má.

"Ở đây."

Tần Yên hiểu ra trong giây lát, nhanh chóng đi tới hôn.

Hôn xong, Cận Nam Dã có vẻ như thỏa mãn, bên môi xuất hiện lúm đồng tiền.

Hắn vươn tay nhéo nhéo gáy cô, "Được rồi, hôm nay em cứ đi xe anh. Chậm một chút cũng được, có gì nói rằng đi với anh gặp khách hàng."

Tần Yên gật đầu nghe lời: "Gặp khách hàng nào?".

"Lừa người mà em cũng tin."

"..."

Cận Nam Dã nhéo gáy của cô, đưa cô tới nhà vệ sinh: "Đi rửa mặt".

Tần Yên bị hắn đẩy về phía trước.

Đến cửa phòng tắm, cô quay lại và đưa tay lên trên đầu, làm động tác thể hiện tình yêu với Cận Nam Dã.

"Cám ơn bạn trai, em yêu anh."

Cận Nam Dã vuốt tóc rối bù của cô, môi cong lên nhưng ngoài miệng lại ghét bỏ nói: "Không cần".

Tần Yên cũng không thương tiếc chọc hắn, "Nhưng mà anh thích."

"..."

Cận Nam Dã xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, hắn nhỏ giọng nói: "Chó đất". (khúc này tui cũng không hiểu ý CND là gì:<)

"..."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tần Yên cầm lấy túi mỹ phẩm, đến trước gương trang điểm.

Trên ban công, Cận Nam Dã một tay đút túi quần, một tay nghe điện thoại.

Người gọi cho Cận Nam Dã dường như có lẽ rất hiểu hắn, Tần Yên tô son nghe được hắn nói vài câu.

"Ừ... cô ấy ở đây với tôi. Tốt.... Có chuyện gì sao?...... Không nói cho cậu biết, cẩu độc thân như cậu làm sao mà hiểu."

Tần Yên nghe xong muốn bật cười, vô tình làm tô lệch son.

Cô đang lau môi, vừa quay đầu lại đã thấy Cận Nam Dã bước tới, vươn tay lau sạch vết son trên khóe môi.

Hắn vẫn đang cầm điện thoại trên tay, nhưng ánh mắt lại nhàn nhạt nhìn cô.

"Không nói nữa, bạn gái giục cúp máy."

Bạn đang đọc bộ truyện Muốn Em Là Của Riêng Anh tại truyen35.shop

Tần Yên nhướng mày nhìn hắn.

Em bắt anh cúp máy hồi nào?

Cận Nam Dã đưa tay xoa đầu cô.

Thật vui khi làm tóc cô bị rối.

"Tóc em rối tung lên mất!" Tần Yên tránh xa người đàn ấu trĩ này.

"Đi làm vẫn trang điểm xinh đẹp như vậy."

Cận Nam Dã đột nhiên dựa vào khung cửa, bất mãn nói: "Lúc hẹn hò với anh em chỉ tô son thôi, sao bây giờ lại có thể làm thế này..."

Hắn chỉ vào mắt mình.

"Lại còn... kẻ cái này."

Tần Yên nháy mắt với hắn, "Anh nói là kẻ mắt, anh không thấy là em kẻ mắt lên trông rất đẹp không?"

Cận Nam Dã nhìn cô, tiến lên một bước ôm cô vào lòng.

"Không cần tô vẽ cũng đẹp, bởi vì đôi mắt của em đã đẹp rồi." Hắn nói, "Vậy nên đừng khóc nữa."

Tay Tần Yên cầm bút kẻ mắt dừng trên không trung.

"Hử?" Tay hắn vỗ nhẹ vào lưng cô, "Em có nghe thấy không?

Hành động của hắn quá quen thuộc, rất nhanh khiến Tần Yên nhớ đến giấc mơ đêm qua.

Cô mơ đến ngày họ chia tay.

Trời tối và mưa.

Cận Nam Dã đứng ngâm mình trong mưa, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn cô, bướng bỉnh muốn từ trong miệng cô một câu trả lời

Câu trả lời của cô lúc đó là gì?

- "Chơi chán rồi."

Tần Yên đứng bên cạnh.

Đứng nhìn bản thân mình lúc đó, cùng với những lời lúc trước nói ra.

Đương nhiên cô chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Cận Nam Dã ra sao đã quay người chạy thẳng về ký túc xá.

Thế nhưng trong mộng, cô nhìn thấy rõ ràng thiếu niên đang đứng đó khóc.

Hụt hẫng, cô đơn, đau lòng.

Cả người như mất hồn sau câu nói của cô.

Tần Yên thực sự hối hận.

Để làm cho thiếu niên ấy từ bỏ càng sớm càng tốt, cô đã dùng những lời lẽ khó nghe nhất để làm tổn thương hắn.

Tối qua khi nằm mơ thấy giấc mộng này, cô đã khóc nấc lên.

Sau đó, dường như Cận Nam Dã đi tới, ôm cô vào lòng, miệng liên tục dỗ dành cô.

Nhìn thấy hắn, Tần Yên khóc càng lớn, cố gắng nói lời xin lỗi.

Người đàn ông cũng dỗ dành cô đừng khóc.

Để dỗ cô an lòng, hắn nhẹ nhàng rút ra cái gai đã cắm sâu trong lòng mình tận bốn năm.

......

Tần Yên đặt bút kẻ mắt xuống, dùng chân nhón lên hôn vào má Cận Nam Dã, sau đó thả ra, nghiêm túc nhìn gương mặt hắn.

"Cận Nam Dã." Cô hứa, "Em sẽ đối xử tốt hơn với anh trong tương lai."

Cận Nam Dã đưa tay ra, nắm lấy gáy ép cô hướng về hắn.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc chưa từng có.

"Như thế vẫn không đủ."

Cô vòng tay qua vai hắn, "Hả? Anh muốn gì?"

Yết hầu hắn chuyển động.

"Hiện tại không thể nói, sau này sẽ biết."

-

Ngồi vào trong xe, Tần Yên mỉm cười cảm ơn tài xế phía trước.

Có lẽ là do thấy cô câu nệ, nên Cận Nam Dã đã nắm tay cô giơ lên, cười nói với tài xế: "Chú Lưu, sau này bạn gái cháu sẽ sống cùng cháu, chú đừng nói ai nghe nhé."

Tần yên quay lại nhìn Cận Nam Dã.

Chú Lưu cười nói: "Được rồi! Tôi sẽ làm tốt việc giữ bí mật."

Cận Nam Dã quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô.

Tần Yên nghiêng người hỏi: "Khi chúng ta xuống xe, đi riêng có phải tốt hơn không?"

Hắn nắm tay cô đặt lên đùi, nhìn thẳng vào mắt cô rồi kiên nhẫn hỏi: "Em muốn bắt đầu ở vị trí kinh doanh, hay trực tiếp đi quản lý khách hàng?"

Cô hiểu ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Muốn Em Là Của Riêng Anh, truyện Muốn Em Là Của Riêng Anh , đọc truyện Muốn Em Là Của Riêng Anh full , Muốn Em Là Của Riêng Anh full , Muốn Em Là Của Riêng Anh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top