Câu nói này lập tức đánh gãy suy nghĩ của Tần Yên.
Trời ạ!
Ăn... ăn...
Thật là một lời nói của con hổ!
Nụ hôn của Cận Nam Dã càng lúc càng gấp gáp, Tần Yên muốn rút lui, nhưng
hắn đã đuổi theo cô, dùng lòng bàn tay giữ lấy cổ sau của cô rồi khẽ đẩy về phía trước.
Hơi thở thiêu đốt quyện vào nhau, môi và lưỡi
tràn ngập hương vị của nhau, hơi thở ấm áp làm cho giác quan của con
người chìm vào trong.
Tần Yên đẩy hắn ra, thở hổn hển nói: "Cận Nam Dã, đang ở trong trường, làm vậy sẽ bị người thấy mất!".
Cận Nam Dã sau đó rời khỏi môi cô, ghé vào cắn một chút dư vị. Động tác mềm nhẹ, hắn hôn lên khóe môi của cô tạo nên những vệt nước mơ hồ.
Động tác có vẻ phá lệ sắc tình.
Tần Yên bị hôn đến đuôi mắt hồng hồng, ầng ậng nước, nhìn ướt át.
Hắn nhìn cô thật lâu, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, trong con ngươi ẩn hiện dục vọng cố kìm nén của hắn, đấu tranh một hồi liền buông cô ra.
Không quên vươn tay nắm chặt lấy tay cô, vuốt ve từng ngón tay.
Cuối cùng, đan các ngón tay vào nhau và giữ chúng trên đùi.
Tần Yên mặt nóng đến mức cúi đầu, dùng ngón tay chạm vào môi cô.
Không còn miếng son môi nào.
Đều bị ăn sạch.
Cô nhỏ giọng lầm bầm nói: "Em không cần anh phải giấu, nếu không nhất định sẽ bị anh ăn sạch".
Lòng bàn tay bị hắn hung hăng ngắt một cái.
Tần Yên vừa muốn xem phản ứng của hắn, liền bị hắn kéo qua.
Đôi môi mỏng của hắn áp lên tai cô, hắn nhỏ giọng nói: "Sợ anh ăn sạch em đến vậy sao?".
Giọng người đàn ông khàn khàn, hết lần này tới lần khác hắn tận lực hạ giọng nói chuyện, giọng nói càng trở nên trầm tính.
Mùi thơm của món Quảng Đông tràn ngập khắp không khí, cùng nước sốt cay cay hấp dẫn.
Hơi thở của Cận Nam Dã nóng bỏng bên tai cô.
Cùng với giọng nói trầm tính của hắn, làm cho lòng người đều run đến phát sợ.
Tần Yên lùi lại, đưa tay chọc vào ngực hắn, "Bạn gái không phải là đồ ăn!"
Những lời này trong nháy mắt đem bầu không khí mập mờ phá vỡ.
Cận Nam Dã trong nháy mắt cười ra tiếng.
Hắn buông cô ra, bàn tay cuộn thành nắm đấm để trên miệng, cận lực che đi giọng cười phát ra trong họng.
Đương nhiên Tần Yên biết hắn có ý tứ, bên tai cô nóng lên, mắt cũng không dám nhìn hắn, ngón tay cật lực nhéo vào người hắn.
Tay Cận Nam Dã đặt sau lưng cô, tạo thành một cử chỉ ngượng ngùng.
Chiếc xe chạy vào trường học.
Cận Nam Dã nghịch tóc, đột nhiên thở dài: "Bạn gái của anh đáng yêu quá, có chút lo lắng bị bắt đi thì phải làm sao đây?"
Tần Yên cười khẩy, "Tự tin đi bạn trai, ai dám cướp của anh."
Nghe vậy, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền, đôi mắt nâu đen mang theo ý cười.
-
Nhà trường biết rằng Cận Nam Dã sẽ đến phát biểu vào chiều nay nên đã chuẩn bị một phòng VIP để đợi hắn.
Lãnh đạo trường đều biết mối quan hệ của Tần Yên và hắn. Thấy hai người họ
cùng nhau đi đến nên họ cũng không có gì là ngạc nhiên.
Phó chủ nhiệm Cục Tuyển sinh và Việc làm đi tới, hỏi: "Cận tổng, anh ăn chưa?".
Cận Nam Dã giơ bịch đồ ăn Quảng Đông lên, "Chưa, đợi lát nữa ăn sau".
Phó chủ nhiệm nhìn thấy bịch đồ ăn Quảng Đông có giá 25 tệ, nhất thời hít một hơi.
"Cận tổng, làm sao anh có thể ăn được cái này?!".
Cận tổng - người có tài sản ròng hàng chục tỷ, áo sơ mi quần tây trên người có giá trị hàng vạn tệ. Ấy vậy mà lại, lại còn đi ăn một món ăn ở ven
đường!
Đây có phải là thú vui của người giàu không!
Nếu bị các lãnh đạo trường khác nhìn thấy, chắc chắn ông ta sẽ bị khiển trách vì không chu toàn!
"Cận tổng..."
Cận Nam Dã: "Ừ?"
Trước vẻ mặt ngoan ngoãn của Tần Yên, lời nói đến khóe miệng của Phó chủ nhiệm phải thu lại.
Ông ta cố nặn ra một nụ cười, "Thực ra, món Quảng Đông từ cửa sau cũng rất ngon."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!