TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trong tay Minh Nhiễm nhéo nhéo cánh hoa ngọc lan, giương mắt nhìn lên, đóa đóa đang đung đưa đón gió.
Nàng có chút xuất thần.
Bây giờ Thẩm Nguyên Quy đang có vẻ rơi vào tình thế khó, chuyện nữ giả nam trang rất khó giấu cả một đời người. Hơn nữa còn là vị trí viện trưởng thư viện biết bao người đang nhìn chằm chằm, có rất nhiều người muốn kéo nàng ngã ngựa, nhất định phải bắt được sai lầm của nàng.
Chẳng may một ngày nào đó có ai đó chọc thủng, tội khi quân còn lớn hơn trời, kết cục sẽ rất thảm. Bảo nàng tự mình thẳng thắn bẩm lên, nàng cũng không có gan đi làm chuyện đó.
Mấy năm nay nôn nóng sầu lo, không một ngày ngủ được một giấc an ổn, rơi vào đường cùng mới có thể ký hợp đồng với Thất Thất.
Minh Nhiễm nhíu mày, công lao không đủ, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thật, chỉ có thể xuống tay từ mặt này thôi.
Công lao…… Công lao, nàng có thể làm gì?
“Thẩm đại nhân? Thẩm đại nhân?” Minh Nhiễm sửng sốt, đảo mắt thấy Vương công công đứng ở bên cạnh, còn nháy mắt ra hiệu cho nàng.
Minh Nhiễm ngước mắt nhìn lên, dưới tàng cây ngọc lan, y phục màu sương trắng, trong trẻo hơn cả ánh trăng.
Sao hoàng đế lại ở chỗ này? Nàng vội vàng đứng lên, tạm bỏ qua cân nhắc trong lòng, chắp tay hành lễ, “Bệ hạ.”
Tuân Nghiệp miễn lễ cho nàng, “Thẩm khanh ngồi đây suy nghĩ sâu xa, mặt ủ mày ê, là có chuyên gì phiền lòng vậy?”
Chàng chủ động hỏi, Minh Nhiễm âm thầm phủi rơi lá cây đang dính trên áo đi, do dự một chút vẫn trả lời: “Vi thần làm sai một chuyện, đang suy nghĩ xem phải sửa chữa ra làm sao ạ.”
Tuân Nghiệp lại hỏi: “Chuyện lớn hay chuyện nhỏ?”
Minh Nhiễm, “Có thể lớn mà cũng có thể nhỏ.”
Nàng không nói thẳng, Tuân Nghiệp gật gật đầu, không miệt mài theo đuổi nữa, hôm nay Liễu Ti Ti đi về sớm, chàng cũng không vội về cung.
Lúc này phần lớn học sinh trong thư viện đều đã ở trong nội đường, hai người đi ra khỏi rừng hoa ngọc lan, đi về phía học xá.
Trong nội đường phu tử vuốt chòm râu rung đùi đắc ý, nói về các triều đại lịch sử cho đám học trò nhỉ đồng 7,8 tuổi. Đúng lúc vừa nói đến thời kỳ Kính đế hơn một trăm năm trước.
“Thư viện Triều Lăng vốn được xây dựng từ năm đầu tiên của thời Kính đế, do Trưởng công chúa Triều Lăng đảm nhận chức vụ viện trưởng, nguyên nhân do có Trưởng công chúa tọa trấn mà thư viện này của chúng ta mới không chịu sự quản hạt của Lễ bộ.”
Nói đến chỗ không chịu sự quản hạt của Lễ bộ, phu tử có hơi đắc ý, lưng thẳng hơn chút, xoay xoay thước trong tay.
Tuân Nghiệp chỉ vào chỗ ngồi phía trước, hỏi: “Thẩm khanh có biết là đứa nhỏ nhà ai không?”
Đứa bé ngồi ngay ngắn trước thư án có khuôn mặt tròn vo, mắt to, vẻ mặt nghiêm túc. Minh Nhiễm đúng là có biết: “Là phủ Hộ quốc đại tướng quân, Trình gia,” Nói đến Trình gia nàng lại không khỏi nghĩ đến chút không thoải mái ngày hôm qua, khóe miệng khẽ nhúc nhích.
“Thẩm khanh cảm thấy Trình gia như thế nào?”
Minh Nhiễm không biết vì sao đột nhiên chàng lại hỏi cái này, chỉ nói: “Vi thần chỉ là một quan văn, sao có thể đánh giá một phủ của đại tướng quân ạ.”
Tuân Nghiệp nghiêng người nói, “Minh gia với Trình gia có quan hệ thân thích, vậy Thẩm khanh không ngại nói về Minh Thượng thư với trẫm nhỉ.”
Minh Nhiễm khó hiểu, có điều qua một lát thì lại nghĩ tới nữ nhi Minh gia sắp nhập cung, hoàng đế bệ hạ hỏi một câu như vậy cũng không có gì đáng trách.
Nàng đáp: “Vi thần và Minh Thượng thư cũng không có liên hệ gì với nhau, thứ biết được cũng rất ít.” Người như Minh Húc kia, nàng chả muốn nhắc đến.
“Nếu đã như thế thì, vậy thôi đi.” Mi mắt Tuân Nghiệp khẽ nhúc nhích, khẽ cười một tiếng, lại quay đầu nhìn thoáng qua một cái mới xoay người đi khỏi.
Trình gia Minh gia, có lẽ có thể để Ánh Phong và Chiếu Thanh đi điều tra, có thu hoạch ngoài ý muốn không cũng không nói chắc được.
Mây đen u ám bao trùm hết một buổi sáng, cuối cùng bầu trời cũng nổi gió lên, mưa rơi xuống tí tách, tí tách, dần dần có xu hướng lớn lên.
Mấy người Minh Nhiễm tránh mưa ở trong đình, bên ngoài đình hoa mai vươn mình vào, trên chạc cây đọng thành nước rớt xuống trên đầu, làm ướt cả một góc áo quần.
Trời âm u làm người ta không nhấc tinh thên lên nổi, Minh Nhiễm nhìn khắp xung quanh, trông mong có người đi ngang qua đây đưa ô dùm, lại không nghĩ tới có một bóng dáng màu đen đột nhiên lọt vào mắt, rồi lại biến mất trong chốc lát không thấy tăm hơi đâu.
Nàng xoa xoa đôi mắt nhìn bốn phía, quả nhiên trên một nhánh cây cao, giữa một đám là màu xanh có thể nhìn thấy góc áo đen, lẫn vào trong màu nâu của thân cây nên thấy không rõ lắm, người thường khó có thể nhìn ra. Nhưng mà ánh mắt nàng luôn rất tót, dù sao ngày xưa cũng làm quỷ nhiều năm, năm giác quan cũng nhạy bén hơn người thường một chút, nhìn thấy rõ ràng.
Chân mày nàng nhíu nhíu, đầu óc bỗng dưng nhảy ra hai chữ: Thích khách?!
Trước vị hoàng đế này có tam ca ca, ai ai cũng không phải là đèn cạn dầu gì, đều muốn kéo chàng xuống, tự mình lên ngôi. Nguyên Hi đế đăng vị 6 năm, nghe nói mỗi năm số lần bị thích khách ám sát đếm một bàn tay cũng không hết nữa.
Minh Nhiễm cảm thán, túm chặt quần áo, nhìn trái ngó phải, giống như phát hiện ra không chỉ có một người đâu.
Nàng do dự rồi lại thay đổi suy nghĩ khác, là ám vệ?
Nhưng mà, nếu là ám vệ….. ám vệ hoàng gia thì năng lực nghiệp vụ không đến mức kém như vậy chứ, đến cả bản thân cũng chốn không kỹ để nàng phát hiện được?
Dường như Tuân Nghiệp phát hiện ra sự thay đổi của nàng, ấm giọng nói: “Thẩm khanh?”
Bạn đang đọc bộ truyện Mỹ Nhân Nhập Vai tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mỹ Nhân Nhập Vai, truyện Mỹ Nhân Nhập Vai , đọc truyện Mỹ Nhân Nhập Vai full , Mỹ Nhân Nhập Vai full , Mỹ Nhân Nhập Vai chương mới