TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cảnh hương diễm kèm theo bóng người lay động trong trướng rủ, phải qua gần 2 khắc mới dừng lại, nam nhân quần áo nửa hở bị đá xuống giường, ngã bịch một tiếng. Từ góc độ của Minh Nhiễm thì không thấy được mặt người nọ, chỉ có thể nhìn thấy thân thể run run của hắn.
Rất nhanh đã có người đi vào từ bên ngoài, góc váy màu xanh thẫm, bước chân nhanh nhẹn, là Ngọc Trân cô cô của Trường Tín Cung.
Ngọc Trân cô cô vén màn lên, Lý Thái hậu nửa dựa vào giường, sắc mặt ửng hồng, chỗ có chỗ không kéo kéo áo mỏng trên người.
Nam nhân quỳ trên đất vội dập đầu, theo chân Ngọc Trân cô cô đi từ nội thất ra ngoài.
Ngọc Trân cô cô quay lại hết nhanh, Lý Thái hậu kéo xiêm y rớt khỏi bờ vài lên, hỏi: “Tiễn đi rồi?”
Ngọc Trân cô cô đáp: “Đi từ mật đạo ra rồi ạ.”
Lý Thái hậu ừ nhẹ một tiếng, cứ kệ cho áo choàng rơi xuống đất, cứ thế để nó kéo lê trên đất, quả nhiên là nhàn nhã.
Trong điện an tĩnh lạ thường, Ngọc Trân cô cô do dự lên tiếng: “Nương nương…..”
“Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng, học diễn xuất linh tinh từ nhà ai đấy?”
Ngọc Trân thở dài, “Nương nương, Bệ hạ phong toả Trường Tín Cung, trừ thái ý ra thì chỉ cho người đi vào không cho ai ra. Bên ngoài có người canh gác, mấy ngày này hay là đừng gọi người tới hầu hạ nữa đi ạ.”
Chẳng may bị những người đó phát hiện manh mối thì làm sao cho tốt đây?
Lý Thái hậu nhìn nàng ta một cái, “Ngươi không nói, ai gia không nói, ai biết được chứ? Lo bò trắng răng.”
Ngọc Trân trả lời: “Trong hậu cung này, chỉ có chuyện Bệ hạ không muốn biết, không có chuyện người không biết, nương nương à, muốn người không biết trừ phi mình không làm, trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió chứ.”
Lý Thái hậu nói: “Lúc nào thì lá gan ngươi nhỏ như vậy rồi? Ngọc Trân, thế này không giống ngươi tí nào cả. Cũng không phải lần đầu làm chuyện này rồi, sáu bảy năm liên tục, bây giờ ngươi mới lo lắng tới à.”
Bà ta cười một tiếng quái dị: “Chẳng lẽ ngươi tìm được đường ra khác, suy nghĩ muốn ra khỏi cung sống qua ngày rồi?”
Tiếng quần áo sột soạt, Ngọc Trân cô cô cuống quýt quỳ xuống đất, Minh Nhiễm cũng nhìn thấy hai bàn tay chồng lên nhau đặt trước người của nàng ta.
“Nương nương, tuổi tác nô tỳ đã thế này rồi còn ra cung làm gì? Việc này tóm lại rất không ổn, một lần hai lần còn được, số lần nhiều sẽ luôn làm lòng người sinh nghi. Bệ hạ đã quen coi thường mẹ kế là ngài, lại bởi vì chuyện năm đó mà nảy sinh chán ghét, nếu có tâm điều tra, ta nên làm gì để giấu diếm đây?”
Ngọc Trân nhắc tới Nguyên Hi đế, Lý Thái hậu rõ ràng im lặng trong chớp mắt, dùng giọng điệu quái gở nói: “Sợ gì chứ, nó nửa năm cũng không chắc sẽ tới hậu cung một chuyến, có thể biết được gì?”
“Ngươi xem nó mỗi ngày đểu rót thuốc uống như canh, sớm muộn gì cũng đi xuống đó với cha nó. Đến lúc đó tiểu tiện nhân Tuân Miễn kia thượng vị, Cảnh Vương phủ bọn họ cũng tự nhiên đắc đạo thăng thiên.”
Lý Thái hậu cười lạnh, “Chỉ cần di chiếu của tiên đế trong tay ai gia còn đó, Cảnh Vương phủ bọn họ nếu muốn chạm tới một sợi tóc của ai gia, cùng lắm thì chơi trò cá chết rách lưới ai ai cũng biết. Đến lúc đó một phủ của Tuân Miễn liên quan kia cũng phải chôn cùng với ai gia. A, tính như vậy thì, ai gia cũng không lỗ gì.”
Nếu không phải đã suy xét kỹ đường lui, bà ta đã sớm tìm mọi cách chơi chết Tuân Miễn rồi, cho dù không làm cho y chết, tâm can bảo bối của y ở Minh gia kia bà còn không có biện pháp chơi chết à?
Bây giờ bà ta tìm rắc rối cho tiểu tiện nhân đó, chẳng qua là để trút giận trong lòng ra thôi, bà ta vẫn còn nắm chắc mức độ trong đó.
Hoàng đế không chết thì thôi đi, nếu chết rồi, đăng cơ kế vị nhật định phải là Tuân Miễn kia, những đứa khác trong Vương phủ nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Chỉ có Tuân Miễn của Cảnh Vương phủ thành hoàng đế, dùng di chiếu nắm bóp mạch máu Cảnh Vương phủ bà ta mới có thể tiêu sái tự tại.
Lý Thái hậu nói đến di chiếu với Ngọc Trân cô cô, trong lòng Minh Nhiễm biết đó là phần tiên đế ban chết cho Cảnh Vương trong nhiệm vụ kia. Nàng dựng lỗ tai lên, tập trung tinh thần nghe không muốn bỏ sót từ nào.
Nhưng mà hai người bên ngoài lại không nói thêm về vấn đề di chiếu này nữa, thứ dùng để làm đường lui bảo vệ tính mạng, đương nhiên là phải cẩn thận.
Minh Nhiễm cũng không vội, quỳ rạp trên mặt đất cố gắng hô hấp thật nhẹ.
Ngọc Trân cô cô im lặng một lát lại nói chuyện: “Nương nương, ngài cần gì phải như vậy?”
So với việc lo lắng đề phòng trì hoãn mọi thứ, còn không bằng buông tay an ổn ngồi trên vị trí Thái hậu, vinh hoa quyền thế cũng không kém chút nào, thế thì có gì mà khó chịu đâu?
Lý Thái hậu lại không nghĩ như vậy, bà ta vân vê ngọc trâm trong tay, khảy khảy lọn tóc trước ngực, cười nhạo nói: “Ngọc Trân ngươi không hiểu, ai gia như bây giờ mới là tự tại. Chỉ cho phép tiên đế hậu cung 3000 giai lệ lại không cho ta tiêu dao sung sướng à? Năm đó hắn đối xử với ai gia thế nào, giờ chết cũng đã chết rồi, còn trông cậy ai gia thủ tiết cho hắn? Hắn đừng mơ mộng hão huyền nữa, nam nhân cặn bã.”
Lý Thái hậu trước mặt người ngoài đoan trang hào phóng, sau lưng người khác là một người hoàn toàn khác, âm ngoan độc ác, xấu xa vô tình.
Có đôi khi Ngọc Trân không hiểu nổi, rốt cuộc đâu mới là con người thực của bà ta.
Ngọc Trân trộm nhìn sắc mặt của bà ta, cũng không lạc quan như bà ta được. Những người làm hạ nhân như các nàng không có can đảm đâm thủng bộ mặt của bề trên.
Ai, chỉ mong những ngày sau này sẽ thuận lợi y như trong suy nghĩ vậy thôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Mỹ Nhân Nhập Vai tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mỹ Nhân Nhập Vai, truyện Mỹ Nhân Nhập Vai , đọc truyện Mỹ Nhân Nhập Vai full , Mỹ Nhân Nhập Vai full , Mỹ Nhân Nhập Vai chương mới