TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đông chí, tuyết bắt đầu rơi, những đứa trẻ sống ở khu Thiên Nguyên nhìn thấy tuyết hưng phấn muốn ra ngoài chơi.
Nhưng bố mẹ chúng lại nói "Mưa và tuyết rơi, chó hạnh phúc" (Ý chỉ là có công việc, rất bận rộn), chúng chỉ đành hi vọng sáng sớm hôm sau tuyết sẽ đủ dày để nặn được người tuyết.
Hàng năm cứ đến khoảng thời gian này, việc kinh doanh ăn uống sẽ bị chững lại.
Theo phong tục, đêm đông chí là thời gian để mọi người sum họp với gia đình.
Bảy giờ tối, các bác gái hay nhảy múa ở quảng trường nhỏ không xuất hiện.
Ven đường chỉ có vài người cao tuổi đốt vàng mã, một số người còn đặt bát đậu phụ bên cạnh nơi đốt vàng mã.
Tờ mờ sáng, "Hảo Vị Đạo" đóng cửa.
Mọi người kê những cái bàn nhỏ thành một cái bàn lớn, sau đó đặt lên trên bàn gân bò muối, nộm sứa, nộm rong biển, gà ch ảy nước miếng và nộm tứ sắc.
Phương Minh Lượng và Lý Hồng Phương đang bộn rộn mang từng món lên bàn.
Phó Hiểu Mai ở quầy rót trà sữa và sữa đậu nành vào từng cốc.
Bởi vì tới Đông chí, "Hảo Vị Đạo" cũng vắng khách nên Vương Giai Kỳ quyết định đóng cửa, cùng nhân viên ăn cơm.
Cổ Danh Tuyền đã trở về Dư Hàng từ hôm trước, Vương Giai Kỳ đành cùng nhân viên tụ họp ăn bữa cơm Đông chí.
Bữa ăn hôm nay đều do mọi người trong tiệm cùng nhau làm.
Những ai biết nấu ăn sẽ xuống bếp làm đồ ăn, những người còn lại không biết nấu ăn sẽ ở bên cạnh rửa rau, bưng đồ.
Vương Giai Kỳ làm nộm tứ sắc, những món còn lại do những người còn lại làm.
Lần này Vương Giai Kỳ không làm tất, đầu tiên là muốn kiểm tra trình độ nấu nướng của đội bếp, cuối cùng là muốn gia tăng tình cảm giữa các nhân viên trong quán.
Một đầu bếp giỏi không chỉ cần nấu ăn ngon mà còn phải biết phối hợp với những người khác.
Hầu hết những nhà hàng hiện nay đều yêu cầu làm việc theo nhóm, một đầu bếp chỉ có thể làm việc một mình sẽ không thể tồn tại ở môi trường này.
"Hảo Vị Đạo" trong tương lai có thể không chỉ bán Ma Lạt Thang.
Vương Giai Kỳ càng học được nhiều món, càng muốn làm nhiều thứ không chỉ là Ma Lạt Thang.
Phó Hiểu Mai cũng từng hỏi dự định sau này của Vương Giai Kỳ.
Lúc ấy, cô ấy không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ điều hành tốt "Hảo Vị Đạo" là được rồi.
Phó Hiểu Mai nhìn thấy bộ dạng của Vương Giai Kỳ chỉ có thể thở dài.
"Giai Kỳ này.
Chị biết em rất tin tưởng giao cửa hàng cho chị quản lý.
Nhưng chị chưa chắc đã có thể giúp em mãi được.
Kể cả chị có giúp em quản lý ở đây thì những chi nhánh khác trong tương lai phải làm sao? Có phải em quá tin tưởng vào năng lực của chị rồi không?"
Vương Giai Kỳ sửng sốt, không ngờ Phó Hiểu Mai sẽ nói ra những lời như vậy.
Nhưng cô biết, Phó Hiểu Mai đang lo lắng cho mình mới đem những điều này nói ra.
Vương Giai Kỳ sau khi nghe xong cũng bắt đầu suy nghĩ.
Có phải cô ấy đã sai rồi không? Cô ấy ỷ mình là bà chủ, đem mọi thứ ném lại cho Phó Hiểu Mai.
Cô ấy thật không xứng đáng làm bà chủ.
Mặc dù Vương Giai Kỳ có thể liên tục thêm món mới vào thực đơn của "Hảo Vị Đạo" nhưng dù sao đây cũng chỉ là quán bán Ma Lạt Thang, ngoài đồ ăn vặt thì những món khác cũng không thêm vào được.
Hệ thống sau này còn có thể đưa ra những nhiệm vụ quái dị hơn, Vương Giai Kỳ phải liên tục nâng cao tay nghề của mình.
Cô ấy cũng không dám đóng cửa "Hảo Vị Đạo".
Vương Giai Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều.
Làm thế nào để vẹn cả đôi đường?
Chẳng mấy chốc, tất cả đồ ăn đã được bày đủ trên bàn.
Mọi người ngồi xuống bàn.
Mặc dù bữa cơm Đông chí không phải là cao lương mỹ vị nhưng không một ai động đũa.
"Mọi người ăn đi." Vương Giai Kỳ thấy không ai cầm đũa, vội vàng giục mọi người nhanh chóng ăn cơm.
"Trước khi bắt đầu ăn tối, chị có một chuyện muốn nói với em." Phó Hiểu Mai lên tiếng.
"Cảm ơn em.
Nhờ sự tín nhiệm của em đã cho chị tới" Hảo Vị Đạo "làm, chị mới cảm thấy có mục đích trong cuộc sống."
Vương Giai Kỳ cảm thấy nổi da gà với lời cảm ơn trịnh trọng của Phó Hiểu Mai.
Đối với Vương Giai Kỳ, cô ấy chưa từng làm gì để khiến người khác có mục tiêu sống.
"Em thật sự không làm gì cả.
Chị đừng nói gì mà tín nhiệm, em đối với chị coi như là người nhà." Vương Giai Kỳ không biết phải trả lời ra sao.
"Những việc em làm cho chị thật sự không thể diễn tả bằng lời."
Phó Hiểu Mai không phải dân bản địa.
Cô ấy tới Lương Khê để kiếm tiền lo cho người bố bị bệnh của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Mỹ Thực Giang Hồ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mỹ Thực Giang Hồ, truyện Mỹ Thực Giang Hồ , đọc truyện Mỹ Thực Giang Hồ full , Mỹ Thực Giang Hồ full , Mỹ Thực Giang Hồ chương mới