Tuy Âu Dương Linh không cùng bối phận với ông ta, nhưng vậy thì sao?
Hắn Hiên Viên Hoành Hoa là hoàng đế Hiên Viên quốc, chỉ cần ông ta muốn, thì không có thứ gì không chiếm được.
Nhưng Âu Dương Linh lại không để bụng tới chuyện này, chỉ trả lời một câu, "Đa tạ bệ hạ khen ngợi."
Nói xong, ngồi xuống, không có động tĩnh.
Sắc mặt Hiên Viên Hoành Hoa trầm xuống.
Không khí có chút xấu hổ, nhưng mà giữa sân nhanh chóng có vũ nữ chậm rãi lên đài, tiếng đàn sáo dễ nghe vang lên.
Giảm bớt bầu không khí xấu hổ lúc này.
Cũng làm toàn bộ bầu không khí trong yến hội nhẹ nhàng hơn.
Tô Yên đứng bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, sóng vai với Nam Đường, thành thành thật thật ngốc.
Thỉnh thoảng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nói chuyện với nhau mấy câu nói đầy ẩn ý.
Lại một lát sau, Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Một khuôn mặt chữ điền có vẻ trầm ổn, lên tiếng: "Tam hoàng đệ nhìn qua rất là thản nhiên a, không chút nóng nảy nào."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt, đen nhánh vô hại, "Không biết ý của hoàng huynh là gì?"
Đại hoàng tử cười, "Xem ra Tam hoàng đệ không hiểu ý ta, đại khái là thật sự không có tâm tư với thứ kia."
Nói xong hắn ta hơi vẫy vẫy tay, trong lúc vô tình ống tay áo xẹt qua mặt bàn, trùng hợp làm bầu rượu rơi xuống mặt đất, răng rắc, vỡ nát.
Sau đó Xuân Hoa vội vàng khom lưng thu thập dọn dẹp.
Đại hoàng tử thu ống tay áo, giống như vô tình chỉ vào Tô Yên, "Còn đứng ở đây làm gì? Không nhìn thấy bầu rượu của Tam hoàng đệ bị đổ sao? Còn không đi lấy thêm, nếu làm hỏng nhã hứng của Tam hoàng đệ, bổn cung hỏi tội ngươi."
Tô Yên cúi đầu, lui xuống.
Vì yến hội này đã chuẩn bị rất nhiều rượu, cũng là vì phòng ngừa Ngự Thiện Phòng quá mức rối ren.
Khi Tô Yên vừa bưng một bầu rượu mới đi ra, Vu Tổ lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!