Tô Yên vừa nghĩ, vừa bảo Tiểu Hoa cẩn thận giải thích cho cô mọi thứ trong hai mạch truyện một cách chi tiết.
Lấy một ít hiểu biết này làm hy vọng.
Xe cứ đi mãi đến tận khuya mới dừng lại.
Kim Linh xuống xe, nhìn xung quanh, nghi hoặc
"Anh à, chúng ta đi đâu vậy?"
Lộ Bình nhịn không được cười lên
"Đi đâu cũng không biết mà còn theo sao?"
Kim Linh nhún vai
"Từ khi tang thi bắt đầu xuất hiện, em chưa bao giờ ra bên ngoài cả."
"Đi căn cứ Tây Nam."
Lộ Bình mở miệng nói.
Kim Linh vừa nghe, gật gật đầu
"Anh, còn bao lâu nữa?"
"Khoảng ba ngày."
Kim Linh càng nói, càng tò mò muốn hỏi
"Chúng ta đi tới đó làm gì?"
"Đưa những người trong chiếc xe này qua."
Kim Linh nghe, có chút khó tin
"Chỉ như vậy? Anh? Em nhớ rõ anh chưa bao giờ làm lính. Anh đừng nói với em, anh có ý thức về trách nhiệm và sứ mệnh, tình nguyện giúp đỡ người dân vô điều kiện."
Vừa nói xong, Lộ Bình đẩy mắt kính một chút.
Chỉ là lịch sự văn nhã cười, không có nói thêm lời nào khác.
Ở bên này đang trò chuyện.
Chốc lát sau.
Trong số những người ngồi trêи xe vận tải bên kia, có một người thừa dịp trời tối, không biết từ chỗ nào chạy trở về.
Nhỏ giọng nói
"Các đồng chí, tôi đều nghe được, đám người đó có mưu mô, không hề có ý tốt đưa chúng ta đi căn cứ. Mà bởi vì căn cứ cho phần thưởng."
"A? Không có khả năng?"
"Cái gì? Thật sự??"
"Đám dị năng giả kia có mặt mũi gì mà dám lên mặt với chúng ta như vậy?"
"Đúng vậy, chúng cứ nửa đường lại giết một người trong chúng ta. Bọn chúng làm như vậy so với những tang thi kia có gì khác nhau??!"
"Đúng vậy!"
"Đúng, đúng đám dị năng giả đó quả thực điên rồi!"