Vừa rồi bị An Túc cùng An Đồng bám lấy, thật vất vả mới có thể thoát thân, lại phát hiện chỉ trong chút ít thời gian này lại xuất hiện một thiếu nữ dám ôm chị gái của hắn.
Bên cạnh, Phi Sắc nâng tay lên, híp mắt hô một tiếng
“ Kẻ nào?”
Ngay lập tức, một đám bụi gai liền xuất hiện, trực tiếp hướng tới thiếu nữ áo đỏ kia.
Thiếu nữ này chính là người ở địa lao Minh giới, Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm bắt lấy tay Tô Yên, không chút để ý nói
“Giết ta? Chỉ bằng các ngươi?”
Giọng nói vừa dứt, viên ngọc đen kia đã quay xung quanh Nam Nhiễm cùng Tô Yên, nháy mắt mang hai người bay lên.
Lúc này, viên lam châu vẫn luôn giấu ở bên người Tô Yên như đã chịu tác động, cũng thoáng hiện.
Cùng với viên trân châu đen kia vây quanh hai người không ngừng xoay vòng vòng.
Nam Nhiễm bế ngang Tô Yên lên.
Môi đỏ gợi lên ý cười, đôi mắt sâu kín đảo qua những người ở đây.
“Muốn đánh thì tới Minh giới tìm ta.”
Giọng nói vừa rơi xuống, nháy mắt, một cơn gió lốc đen kịt quấn quanh hai người họ, ngay sau đó đã biến mất trước mắt mọi người.
Phanh!
Khi đám bụi gai kia ập tới đã chẳng còn một bóng dáng nào.
Phi Sắc thu hồi tay, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân như vậy?
Địa lao Minh giới.
Tô Yên nằm trêи giường lớn.
Trêи người nàng tràn ngập kim quang, thẩm thấu ra bên ngoài.
Giống như lực lượng thuộc về nàng đang thi nhau thoát ra.
Không chỉ vậy, sinh mệnh của Tô Yên cũng giống như cỗ năng lượng kia đang dần dần rời khỏi thân thể.