Từ trước tới nay Quân Vực luôn thuận buồm xuôi gió, nay lại gặp phải một chướng ngại vật.
Mà chướng ngại vật này lại không thể di chuyển được.
Màn đêm buông xuống, đã đến điển lễ kế vị tôn chủ của Quân Vực.
Vạn chúng triều bái, tứ phương tụ họp.
Nhưng, tâm tình của vị sắp được kế vị tôn chủ tương lai lại không tốt một chút nào.
Không đúng, phải nói là rất u ám.
Người trêи Cửu Trọng Thiên và người dưới Minh Giới đều tới.
Tiểu Hồng búi hai búi tóc tròn tròn, được Tô Cổ dẫn vào trong điện.
Tiểu Hồng vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói
"Yên Yên, đi tìm Yên Yên."
Vì vậy, Tô Cổ kéo Tiểu Hồng trực tiếp quẹo vào.
Trong tẩm điện.
Chỉ có một mình Tô Yên ở chỗ này.
An Đồng bưng một chén thuốc đen như mực tới.
Hai tay cung kính đưa qua
"Tô Yên cô nương, thiếu chủ dặn dò ngài uống hết chén thuốc bổ này."
Ngay khi chén thuốc tới gần, đã có thể cảm nhận được nó không hề bình thường.
Không phải loại thuốc vừa ngửi thấy mùi liền khiến người ta hận không thể tránh kịp kia, mà là một mùi hương rất êm dịu.
Tô Yên đi qua, nhân tiện nhìn An Đồng.
Nàng nhớ rõ ràng cách đây vài ngày có gặp hắn, lúc đó hắn rất ghét nàng, mà giờ hận ý trêи người hắn đã tiêu tan, không chỉ vậy, còn cung cung kính kính.
Tô Yên nhận lấy.
Sau đó nhìn An Đồng.
Hơi thở của hắn không ổn định, rõ ràng là bị thương.
Đúng lúc này, Tiểu Hồng chạy vào.
"Yên Yên, Yên Yên."
Vừa gọi, vừa chạy vào bên trong.
Lúc thấy Tô Yên ngồi trêи ghế, mắt Tiểu Hồng lập tức sáng lên.
"Yên Yên."
Nhưng ngay sau đó, lực chú ý của Tiểu Hồng liền rơi vào cái chén trêи tay Tô Yên.